Nhãn

ƯỚC MƠ THUỞ THIẾU THỜI

 



Ngày nay người ta cần người có chuyên môn sâu còn người cái gì cũng biết một chút thì chỉ làm công ăn lương hay nói đúng hơn là người sai vặt.

Nghĩ lại bản thân nó dường như cái gì cũng có một chút.

Nhớ thời tiểu học, thi vẽ, vở sạch chữ đẹp, thi học sinh giỏi, cuộc thi nào nó cũng có mặt mà chẳng bao giờ đạt giải, đến nỗi mỗi lần nghe chở nó đi thi bố mẹ nó cũng phát chán. Nó còn nhớ lúc thi hát, nó hát bài Lý cây bông. Hát xong, cô hỏi cả lớp cho nó mấy điểm. Cả lớp đồng thanh 10 điểm. Rồi cô chậm rãi nói: nếu được cho 11 điểm cô cũng cho. Thế là môn âm nhạc nó được 10 điểm. Và thế là nó dần lớn lên với ước mơ ban ngày vẽ tranh ban đêm đi hát.

Tuổi thơ của nó chẳng có gì đáng nói ngoài những con điểm cao nó đạt được. Nó không biết nó học để làm gì. Có lẽ vì để được mọi người tôn trọng. Chắc là vậy bởi nó không có bạn rủ nhau đi chơi bắn bi, tắm suối. Bạn của nó toàn quen nó vì nó làm lớp phó học tập, vì nó có thể chỉ bài. Nó không có giờ ra chơi bởi đa số lúc đó nó sẽ học bài hoặc làm bài tập của tiết trước. Không phải vì nó ham học mà vì nó không biết thời gian đó nó chơi gì, chơi với ai. Điều an ủi nó khi nhớ về tuổi thơ là mười mấy năm học sinh giỏi, rồi những lần nhất trường. Chỉ biết học những môn trong trường và môn mỹ thuật không còn giảng dạy trên lớp thì nó cũng quên nó ước mơ làm họa sĩ. Còn giấc mơ ca sĩ của nó cũng chấm dứt khi nó vỡ giọng.

Đến năm lớp 11, nó lại được mọi người chú ý bởi khả năng viết văn của mình. Rồi nó lại đi thi học sinh giỏi Văn cấp tỉnh và lần này cũng không đạt giải. Nó nghĩ nó có thể trở thành nhà báo với khả năng viết lách của mình. Nhưng nó lại không hứng thú lắm khi phải viết để sống. Nó chỉ thích viết khi nó có tâm trạng.

Môn tin năm lớp 11 học về pascal. Dường như cả lớp không ai hiểu ngoài nó. Nó thích viết những câu lệnh, giải những bài lập trình đối với nó rất thú vị. Nó suy nghĩ sẽ thành giáo viên dạy tin. Và sau khi nghe cô dạy tin nói với nó nghề này bạc như thế nào, nó lại đổi ý không chọn tin học. Nhưng có lẽ, nó vẫn hứng thú với tin học. Những công việc thao tác thủ công trên máy tính nó đều nghĩ ra những ứng dụng để làm việc đó cách nhanh hơn. Nó nhờ những đứa bạn học Công nghệ thông tin viết chương trình theo ý tưởng của nó. Nhưng nó vẫn không phải dân chuyên về tin học.

Rồi nó đăng ký thi và vào học ngành Ngôn ngữ Anh chỉ vì lý do ngành này chắc có nhiều việc làm, không thì đi dạy anh văn cũng được. Với trình độ làm bài thi Anh Văn của nó thì ở quê xem như là giỏi. Nhưng nó nghe nói còn thua đứa tiểu học trên thành phố. khi trước học gì nó cũng nhất nhưng giờ thì lẹt đẹt làm nó nản. Thế là nó chỉ học qua môn và ra trường. May sao nó cũng tốt nghiệp loại khá nhưng lại không thể cầm bằng đó đi xin việc vì khả năng chưa tới.

Trong lúc học đại học, nó tham gia cộng tác viên cho những sự kiện xã hội. Những ý tưởng về một sự kiện hoành tráng thôi thúc nó. Nó nghĩ lại thời cấp 3 nó cũng làm game show cho lớp, tổ chức cuộc thi Nữ sinh duyên dáng cho lớp nó và được cô chủ nhiệm khen. Nó xin thực tập ở một công ty sự kiện và những ý tưởng của được được đối tác công ty thích thú. Nhưng nó lại bỏ cuộc vì nó không muốn ý tưởng của nó bị người khác xào nấu.

Nó cũng từng thích và nghĩ sẽ học tâm lý học. Nhưng nghề này thì mấy năm nữa mới phát triển. Nó không đợi được.

Nó cắm hoa cũng đẹp. Nó thường cắm hoa trang trí nhà thờ và nhiều người thường mang hoa đến nhà nhờ nó cắm. Nó muốn có một hệ thống shop hoa tươi sang trọng và đặc trưng theo phong cách riêng. Nó vào làm trong một shop hoa chuyên trang trí tiệc cưới. Nói nó cắm một bình hoa, mười bình hoa thì được vì nó còn thích. Chứ nói nó cắm miết một kiểu hay cắm liên tục nó không thích.

Nó thích đi uống nước ở những nơi sang trọng và cũng muốn có một hệ thống quán nước với không gian thay đổi liên tục. Nó từng hào hứng viết kế hoạch thực hiện nhưng chặng đường bước đi quá dài nên nó cảm thấy ngán.

À, nó cũng thích du lịch nên cũng muốn có một hệ thống resort, spa cao cấp cho khách tây. Nó mơ có hệ thống chứ không dừng lại ở một cái bé bé xinh xinh. Cũng vì thế mà nó thấy xa vời.

Nói nhiều về ước muốn của nó thế thôi chứ giờ thì nó đang làm nhân viên bán hàng cho shop thời trang và mơ ước sẽ có nhãn hiệu riêng.

Để xem nó làm gì với ước muốn đó.


Sài Gòn, 1/7/2017

RICH OR RIGHT?

 



Nếu bạn đứng giữa hai con đường và chỉ được đi trên một con đường, bạn sẽ chọn con đường giàu có hay con đường lẽ phải? Đó là câu hỏi thuyết trình viên đặt ra cho chúng tôi trong buổi học về khởi nghiệp tối qua.

Tôi đã nhanh chóng chọn con đường đúng mà không cần phải suy nghĩ bởi trước giờ tôi luôn đặt lẽ phải lên trên tiền bạc. Nếu bạn bước đi trên con đường đúng (right), lúc nào bạn cũng thấy đúng, và đến 60 tuổi, bạn vẫn chưa giàu có để lo cho bản thân và những người bạn yêu, thì bạn vẫn cho là đúng? Đó là vấn đề giảng viên đặt ra cho tôi. Và nếu được chọn, ông sẽ chọn con đường giàu có. Muốn làm việc gì cũng cần có tiền, đôi khi muốn làm những điều bản thân cho là đúng đắn, là cần thiết, bạn cũng cần có tiền. Nói ra thì thực dụng nhưng thật sự, không có tiền thì khó có thể làm được gì. Và có lúc, chính đồng tiền lại tạo nên cái mà người ta gọi là sự thật.

"Tiền không mua được hạnh phúc", đó là lý lẽ của những người đi theo con đường đúng đắn nhưng không thể kiếm nhiều tiền. Người giàu thì lại nói: "Những thứ không thể mua bằng tiền thì sẽ mua bằng rất nhiều tiền". Ai cũng có lý lẽ để biện minh cho chọn lựa của mình. Nhưng có một điều ai cũng ngầm thừa nhận rằng: trong xã hội bây giờ, không có tiền thì cuộc sống sẽ khó khăn, và cái hạnh phúc mà những người nghèo thêu dệt từ tình thương, niềm tin vào điều tốt đẹp trong cuộc sống thì rất mong manh và đòi hỏi họ nỗ lực rất nhiều.

Với một người trẻ đang bước những bước đi đầu đời trong việc xây dựng tương lai, tôi lựa chọn con đường Right. Tôi dấn bước cho những lý tưởng tốt đẹp mà bỏ qua cái nền tảng sự nghiệp, liệu rằng lý tưởng đó có thể nuôi sống tôi? Tôi cho đi những điều mà có lẽ tôi không thể chắc chắn người nhận họ cần hay không? Và cái họ cần thì có lẽ hiện tại tôi chưa có. Có thể chữ Right vẫn đang bị chữ Rich bó buộc.

Cứ mãi chênh vênh, mơ hồ trong cái lý tưởng đó và thực tại cuộc sống thì cả Rich hay Right đều không trọn vẹn. Không hiểu mình đang muốn nói điều gì bởi cứ hoang mang như thế đó. Mục tiêu chưa rõ ràng, tư tưởng chưa thông suất thì khó có thể kiên trì, vững bước. Thôi thì một lần nhìn lại để biết mình sẽ trôi về đâu.

The Coffee House 01 Nguyễn Trãi, Chiều thu buồn, 18/11/2016

ĐỪNG HỌC ĐẠI HỌC BẰNG TIỀN CỦA GIA ĐÌNH

 



Ai cũng biết thời gian học đại học không chỉ là thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ với bao hoài bão, mơ mộng mà còn là nền tảng để xây dựng sự nghiệp, tương lai. Tôi thừa nhận rằng 4 năm đại học của tôi, tôi chưa đạt được 2 điều đó. Nhạt nhòa, lãng phí là điều có thể nói về quãng thời gian này.

Tất cả đều là lỗi ở bản thân mình, không thể đổ lỗi cho ai hay hoàn cảnh được. Và điều tôi muốn thay đổi khi nhìn lại những gì đã qua đó là tôi sẽ tự trang trải chi phí khi tôi rời nhà lên thành phố này.

Tôi nhận ra điều đó khi tôi kết thúc năm 3 và từ đó tôi đã muốn tự nuôi sống bản thân và thực hiện những dự định của mình. Chính nhờ quãng thời gian tự đi làm, tự định hướng cuộc sống, bỏ lại cái học vị cử nhân và những gì người khác mong đợi, tôi mới biết mình phải làm gì?

Tôi luôn biết ơn những gì gia đình đã hy sinh, đã mang lại cho tôi và mong muốn hoàn thành kỳ vọng của gia đình nhưng điều đó đôi khi trở thành những rào cản mà tôi gọi là thử thách khi thực hiện những dự định của riêng mình. Dù biết rằng cha mẹ nuôi mình ăn học không kể công hay không mong muốn sau này mình đền đáp, phụng dưỡng nhưng chính câu nói "cho mày ăn học mà bây giờ mày như thế này như thế kia" khiến tôi giật mình suy nghĩ: nếu tôi học đại học bằng nỗ lực kiếm sống và học tập của mình thì tôi có thể làm những gì khác đi với  cái danh hiệu cử nhân đó.

Và tôi phải công nhận rằng: trường học không thể dạy được những điều mà trường đời dạy. Vừa học vừa làm sẽ là thách thức và cơ hội để tôi khám phá và khẳng định bản thân. Với những va chạm, vấp ngã trong công việc, tôi sẽ biết biến giờ lên lớp của tôi thành những buổi học đầy hứng thú, gom nhặt những gì cần thiết và biết mình nên học những gì. Nhất là tôi có cơ hội tiếp xúc với môi trường làm việc để biết mình phù hợp với nghề nào.

Cầm những đồng tiền do chính mồ hôi, công sức của mình, tôi sẽ hiểu được giá trị đồng tiền để học cách chi tiêu, quản lý và đầu tư tài chính. Tôi sẽ có động lực học tập để có một công việc tốt hơn trong tương lai, không phải lao động quá tải hay xa hơn là không phải làm thuê.

Làm thêm nhiều sẽ giúp tay chân nhanh nhẹn, đầu óc lanh lợi. Chính óc quan sát, khả năng tư duy trong công việc sẽ là yếu tố quyết định thành công của bạn sau này.

Tôi thường băn khoăn tại sao công ty nào cũng đòi hỏi kinh nghiệm. Sinh viên mới ra trường thì làm gì có kinh nghiệm. Không được nhận đi làm vì không có kinh nghiệm thì mãi là người không có kinh nghiệm, thất nghiệp. Nhưng kinh nghiệm ở đây có thể là những kinh nghiệm đúc kết trong quá trình làm thêm, thực tập, những hoạt động tình nguyện mà phù hợp với công việc tương lai (qua sự khéo léo thể hiện qua đơn xin việc). Từ đó, nhà tuyển dụng sẽ thấy được tiềm năng của tôi và tôi là người họ có thể đào tạo, phát triển.

Biết bao lợi ích từ việc làm thêm trong quá trình đi học. Tự do tài chính, tại sao tôi phải sống dựa vào gia đình khi tôi đủ trưởng thành để chịu trách nhiệm hành vi của mình. Đừng sợ làm thêm sẽ ảnh hưởng đến việc học, bởi người chăm làm thì chắc chắc sẽ chăm học, không có thời gian giải trí nhảm nhí chứ không thể không có thời gian học.

Đừng như tôi. Đừng để quãng thời gian đã qua tồn tại những từ "giá như", "biết vậy", "nếu"...

Một buổi sáng đầy trăn trở và quyết tâm, 17/9/2016

KHỞI NGHIỆP HAY HỌC ĐẠI

 



"Có bao giờ mày nghĩ đến việc tự tử không?" Đó là câu hỏi bạn nói với tôi để bắt đầu câu chuyện.

5 năm trước tôi và bạn cùng chung một xuất phát điểm. Hai đứa có khá nhiều điểm tương đồng nên đôi khi đi chung, nhiều người vẫn hay so sánh hai đứa. Xét về khả năng, tôi và bạn cũng có những điểm chung, bạn có tài nào thì tôi có tài đó, ngang tài ngang sức, mỗi người một vẻ, thật khó để so sánh ai hơn ai. Nhưng một điểm tôi hơn bạn chính là tôi học giỏi hơn.

Khi bạn và tôi tốt nghiệp phổ thông, tôi đi học đại học còn bạn thì tự lập nghiệp kinh doanh. Hai chúng ta đều thích kinh doanh nhưng cách làm lại khác nhau. Điểm cuối sự nghiệp hai đứa đều mơ giống nhau nhưng cách thực hiện nó thì lại khác. Tôi có phần ngưỡng mộ bạn bởi bạn chọn cách khởi nghiệp, sống với đam mê của mình ngay khi có thể còn bản thân tôi vẫn do dự, suy tính. Tôi tự an ủi cho sự yếu kém đó bằng suy nghĩ con đường khởi nghiệp của bạn có thể thành công đấy nhưng so với việc tôi đi học đại học thì con đường khởi nghiệp sau này của tôi sẽ dài hơn, sẽ đi xa hơn bạn. Bạn và tôi ngầm cố gắng để chứng tỏ bản thân mình thành công hơn người kia.

Và giờ đây, khi có dịp ngồi lại bên nhau để chia sẻ hành trình của mình. Tôi thật sự cảm thấy mình thua bạn rất nhiều. Tôi không ngờ một người nhỏ nhắn như bạn giờ đây lại có thể gồng gánh cả gia đình, thậm chí cả gia đình của anh chị mình. Tôi không ngờ một người không được học về quản trị, kinh tế hay kế toán mà lại có thể tính toán cách kinh doanh, xoay vòng vốn mà chính tôi khi nghe bạn nói mà lỗ tai cứ bùng nhùng. Tôi không ngờ một người mỏng manh như bạn lại có thể đương đầu với những sóng gió mà chính bản thân bạn thấy không biết tại sao bạn lại vượt qua được. Và tôi không ngờ một người như tôi lại thua bạn nhiều đến thế.

Tôi đã tốt nghiệp đại học mà vẫn phải để cho ba mẹ lo lắng về công ăn việc làm của mình. Tôi cũng có nhiều ý tưởng khởi nghiệp nhưng bản thân tôi lại không có được cái liều trong kinh doanh như bạn. Như lời bạn chia sẻ: bạn rất liều, bạn nghĩ cứ làm đi rồi tính tiếp và chắc chắn thành công, hay táo bạo hơn là, không ai ăn thịt người đâu, mình không trả nợ nổi thì mình khất, mình trả dần. Tôi thật lòng ngưỡng mộ tinh thần đó của bạn. Và bạn cũng đủ cần cù, đủ bản lĩnh và khéo léo để vượt qua những thách thức cuộc sống. Từ con số không, bạn đã có được số vốn mà chính bản thân tôi cũng không dám nghĩ tới.

Bạn có chia sẻ: nếu đến năm 30 tuổi, sự nghiệp của bạn không thành công, bạn sẽ từ giã cõi đời, còn nếu thành công, bạn sẽ dành quãng đời còn lại để phục vụ tha nhân. Đúng là tuổi trẻ, sức trai thì phải vẫy vùng khắp bốn bể mới không phải tiếc nuối về những việc mình chưa làm. Nhưng tôi không đồng tình việc bạn nhắc đến chuyện từ bỏ mọi thứ mà ra đi nhẹ nhàng như vậy, nhưng tôi tin với những gì bạn có và trải nghiệm vào lứa tuổi này thì đến năm 30 tuổi, bạn sẽ thành công. Mong rằng lúc đó hai chúng ta sẽ lại có buổi trò chuyện về hành trình thành công của mình bạn nhé!

Buổi trò chuyện bên tô hủ tiếu trong góc hẻm thoi thóp ánh đèn

0h00 ngày 06/9/2016

TẬN HƯỞNG THÀNH QUẢ CUỘC SỐNG

 



"Nhiều bạn trẻ lấy việc làm việc hết mình, hưởng thụ tối đa làm phương châm sống. Bạn có đồng tình với phương châm đó không?"

Đầu tiên, cho phép em được bỏ qua phần chào hỏi ban giám khảo, khán giả hay nói khán giả vỗ tay cổ vũ cho mình để câu giờ trong khi suy nghĩ câu trả lời.

Em xin phép được trả lời câu hỏi của mình.

Em luôn có quan điểm: người thông minh, nhanh nhạy là người biết đâu là điểm dừng. Bởi vì dừng lại quá sớm đôi khi khiến ta tiếc nuối và sự vô độ, xa đà nhiều lúc lại rất tai hại. "Làm việc hết mình" ở đây, em xin được chia sẻ là việc cống hiến hết khả năng để tạo ra những giá trị cả vật chất lẫn tinh thần, khẳng định bản thân và mưu ích cho xã hội trong giới hạn của bản thân (sức khỏe, tri thức, tài năng...). Còn việc "hưởng thụ tối đa" thì chỉ nên là "tận hưởng công việc mình đã làm". Ở đây là việc thưởng thức (enjoy) cuộc sống, không nhất thiết là hưởng thụ những của cải, vật chất mà lao động đem lại.

Không phải sống trong giàu sang, tiện nghi, uy quyền mà người ta nói là mình đang tận hưởng cuộc sống. Chỉ khi nào biết đủ, biết đủ cả trong lúc thiếu thốn, gian nan thì người ta mới thật sự đang tận hưởng cuộc sống. Còn nếu lao mình vào kiếm tiền, vun vén cho cuộc sống vật chất bản thân thì người ta chỉ đang mang những gánh nặng tham vọng, khao khát vơ vét thật nhiều cho mình thì có cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc mà nói rằng họ đang tận hưởng cuộc sống không. Thưởng thức mọi thứ cuộc sống mang lại, dù thiếu thốn, khó khăn thì người ta mới đang sống để tận hưởng. Phải có sự hài lòng với thực tại và một trái tim biết yêu thương thì người ta mới biết cách thưởng thức cuộc sống. Còn không, mọi sự hưởng thụ của họ chỉ là những vô cảm. Ví như việc một ca sĩ nổi tiếng post lên trang cá nhân của mình tấm hình đang ngồi trong siêu xe thưởng thức champagne kế bên một người lao động nghèo khổ.

Bản thân mỗi người khi lao động hết mình đều có quyền tận hưởng thành quả của mình. Nhưng điều em muốn hướng tới là sự sẻ chia đối với mọi người, sẻ chia niềm vui thành quả, sẻ chia những gì dư thừa so với mức nhu cầu cần thiết của bản thân. Đó là tấm lòng nhân ái, yêu thương mà một hoa hậu cần có.

Em xin hết.


(Câu hỏi vòng thi của Hoa hậu Đỗ Mỹ Linh, Hoa Hậu Việt Nam 2016)

30/8/2016

CUỘC SỐNG LUÔN TỒN TẠI THỨ GỌI LÀ CÔNG BẰNG?

 



Sáng nay tôi xem The Face, một chương trình đang thu hút hiện nay. Họ nói những người chơi có tố chất, tài năng, thể hiện xuất sắc nhưng vẫn phải dừng cuộc chơi, rằng chương trình dàn dựng hay thiếu công bằng đối với thí sinh... Bản thân tôi thì thấy rằng: một khi bạn đã tham gia cuộc chơi thì bạn phải chấp nhận quyền quyết định thuộc về ban tổ chức.

Nếu tôi là thí sinh, tôi có thể được chọn vì tài năng hay tôi có điều chương trình mong muốn, nhưng người khác có thể được chọn chỉ vì mối quan hệ hoặc chỉ vì ban tổ chức thích chọn họ, đơn giản chỉ thế thôi, không cần phải lý giải cho tôi biết và cũng không cần phải thể hiện sự công bằng nếu như đó không phải là điều họ mong muốn. Và tôi được đi đến tập mấy cũng là công bằng với tôi rồi, bởi tôi đến đây không phải vì tôi quá xuất sắc, quá tài năng mà chỉ đơn giản là họ đã chọn tôi. Những điều tôi học hỏi, những trải nghiệm và những gì tôi thể hiện cho người khác thấy mới là điều quan trọng. Nếu tôi thấy cuộc chơi nào đó không công bằng và tôi tìm kiếm sự công bằng ở đấy thì tôi nên ra đi.

Còn nếu tôi là khán giả truyền hình, tôi không thích chương trình dàn dựng, bất công hoặc đơn giản thí sinh tôi thích bị loại, tôi có thể không theo dõi nữa. Không tranh cãi, không chỉ trích về vấn đề mình không thích là lựa chọn làm mình vui nhất.

Khi đứng trước một vấn đề không như mong muốn, người ta có thể lựa chọn: chấp nhận, thay đổi hoặc từ bỏ.

Còn bạn đang băn khoăn: liệu rằng trong cuộc sống này có tồn tại hay không chữ "công bằng" thật sự, hay mọi thứ trên đời đều chỉ là tương đối thì tôi xin được chia sẻ thêm quan điểm của mình.

Có lúc tôi nghĩ cuộc đời thật không công bằng. Những sinh linh chưa kịp sinh ra đời thì đã bị sự ích kỷ của bố mẹ mà tước đoạt của em sự sống. Những em bé sắp sinh đâu được chọn lựa sinh ra trong gia đình giàu sang hay nghèo khó, tri thức hay bình dân, gia đình yên ấm hay lục đục... Những đứa trẻ mới sinh đâu có tội tình gì mà phải trân mình chịu đựng những căn bệnh hiểm nghèo hay phải nhìn đời bằng một thân thể khiếm khuyết... Và khi vào đời, nó lại thấy biết bao điều bản thân nó cho là bất công: người hiền thường chịu thiệt thòi, kẻ ăn chơi thì được dư dật trong khi nhiều người cầy cuốc khổ cực mà phải chạy vạy từng miếng ăn... Phải chăng cuộc đời này không tồn tại công bằng hay chính bản thân tôi chỉ toàn thấy những điều bất công?

Nhưng trải qua thời gian, tôi nghĩ tại sao bản thân mình cứ phải sống trong bất mãn, muộn phiền khi nghĩ rằng cuộc đời toàn bất công. Tôi dần học được cách chấp nhận và nhìn nhận cuộc sống này chỉ tồn tại thứ công bằng tương đối. Công bằng hay không công bằng chỉ do bản thân mình lượng định. Nếu suy nghĩ khác đi, nhìn nhận vấn đề ở khía cạnh khác tích cực hơn, bản thân sẽ thấy được sự công bằng trong đó, và điều quan trọng vẫn là bản thân sẽ cảm thấy dễ chịu và vui vẻ hơn.

Rồi đến thời điểm hiện tại, tôi có thể nói cuộc đời này luôn công bằng. Những thứ "tôi là", "tôi có", những điều xảy đến với tôi đều mang một ý nghĩa của nó và nó dành riêng cho một mình tôi, và thế là đủ cho tôi. Khi bản thân tôi thấy đủ thì còn điều gì bản thân tôi thấy là không công bằng nữa. Người ta thường thấy bất công khi họ ôm ấp và vơ vét quá nhiều thứ và khi những thứ họ mong muốn không đạt được, họ thất vọng và cảm thấy cuộc sống bất công với họ.

Đúng là mọi thứ trên đời đều mang tính tương đối và chỉ nơi Đấng Tạo Hóa mới tồn tại sự trọn hảo. Vậy một Đấng Tạo Hóa luôn công bằng lại đối xử không công bằng với tôi ư? Tôi không nghĩ như vậy. Nếu tất cả những gì tôi nhận được trong cuộc sống chỉ toàn bất công thì những bất công đó tôi sẽ chẳng có khi tôi không được đón nhận sự sống nhưng không này, qua sự quảng đại của cha mẹ tôi. Tôi đã làm gì để nhận được sự sống này mà tôi còn đòi hỏi mình phải là người có ngoại hình, có gia thế và sống trong gia đình giàu có, hạnh phúc, thế này thế kia. Những thứ đó tôi nói tôi không thể chọn lựa chỉ bởi vì tôi đón nhận một cách nhưng không từ cha mẹ tôi. Vậy tại sao tôi lại oán trách thân phận của mình hay oán hờn cha mẹ mình khi họ không cho tôi thứ tôi mong muốn mà bản thân tôi không nghĩ lại: cha mẹ tôi đang chịu đựng những gì tôi gây ra cho họ, có lẽ, cuộc đời họ sẽ tốt hơn nếu họ không cho tôi ra đời. Vậy là sự sống, thân phận mà tôi nhận được đã là công bằng đối với tôi.

Và tất cả những điều xảy đến trong cuộc đời tôi, dù tốt hay xấu ở phương diện này hay phương diện khác, trong nhìn nhận của tôi nó đều rất công bằng vì nó phù hợp để rèn luyện tôi, cho tôi những trải nghiệm, những bài học và cơ hội hoàn thiện mình và đạt được những điều tốt đẹp hơn trong cuộc sống. Nếu tôi nhận thấy bản thân tôi không nhận được những gì xứng đáng với cố gắng, năng lực của mình hoặc người kia chẳng có gì hơn tôi mà họ lại nhận được thứ tôi muốn là tôi đang đánh giá thiếu công bằng và đôi khi là tôi đang ghen tị với họ. Đánh giá một cách khách quan, tôi đã nỗ lực hết sức mình và thể hiện điều đó để mọi người nhìn nhận chưa? Và dù kết quả đạt được là gì thì tôi cũng đã công bằng với chính mình và đủ để tôi tự hào và ngẩng cao đầu. Còn quyết định thuộc về người khác thì đó là quyền của họ, họ đưa ra đánh giá và chọn lựa theo cách của họ, đó là công bằng của họ.

Công bằng cũng có tính tương đối. Đối với tôi như này là công bằng, nhưng đối với người khác thế kia mới là công bằng. Vậy thì có bất công hay không vẫn nằm ở cách nhìn nhận của mỗi người. Nếu muốn công bằng theo cách của mình, bản thân phải giành được quyền quyết định. Khi đó, thế nào là công bằng và đối xử như thế nào là lựa chọn của bạn.

Người ta thường đòi hỏi người khác phải công bằng với mình mà bản thân mình thì đã thật sự công bằng với bản thân, công bằng với người khác để tạo dựng sự công bằng cho cuộc sống này chưa?

Đối với chính mình, tôi thường chọn những thứ dễ dãi nhưng tai hại cho bản thân để từ chối những điều khó khăn nhưng mang lại ích lợi. Như thế tôi đã thực sự công bằng với bản thân mình. Công bằng là người khác phải đem đến cho tôi những điều tốt nhất mà tôi lại không cố gắng đối xử với bản thân cách công bằng. Tôi đã nỗ lực như thế nào để đạt được điều mà tôi nói theo lẽ công bằng tôi phải có bởi tôi xứng đáng.

Trong mỗi hoàn cảnh, dù ngặt nghèo hay khó khăn đến đâu, bạn cũng có quyền lựa chọn cách ứng xử và giải quyết nó. Đứng trước thách thức lớn nhất là sống chết, bạn vẫn có thể lựa chọn chết vinh hay là sống nhục. Thế đã là công bằng cho bạn.

Và đôi khi, công bằng là việc tôi phải bỏ đi cái tôi, sự ích kỷ để thực thi công bằng đối với người khác. Không xét đoán, tôn trọng cuộc sống và quyết định của người khác là đang thể hiện sự công bằng. Giúp đỡ, chia sẻ với mọi người để mình và mọi người đều cảm thấy cuộc đời này thật công bằng.

Tại sao sự công bằng trong cuộc đời mình lại trao phó hay phụ thuộc vào người khác mà không phải bạn là người tạo nên sự công bằng cho chính mình. Ý tôi muốn nói là sự tự chủ.

Căn phòng 861/27/10, 28/8/2016

TONY BUỔI SÁNG-KHAO KHÁT VẪY VÙNG BIỂN LỚN

 



Người ta nói: cuộc đời của một con người sẽ thay đổi khi họ đọc một cuốn sách hay gặp được một người phù hợp. Tôi nghĩ mình đã gặp được Người đó và tôi cũng đọc được cuốn sách đó-Tony Buổi Sáng.

Sự thay đổi đó có thể hiện tại những người xung quanh tôi chưa nhận ra bởi tôi đâu phải là người đa nhân cách, chỉ cần tích tắc là có thể thay đổi được ngay. Sự thay đổi nào cũng cần quyết tâm và thời gian, sự đào luyện không ngừng để hướng đến con người hoàn thiện mà bán thân hướng tới. Sự nóng vội và nghĩ rằng bản thân có thể đổi thay được ngay và giữ vững điều đó chỉ là sự ảo tưởng và đôi khi khiến ta chai lỳ trong cảm thức tự mãn về bản thân mà không canh tân chính mình. Nhưng chính trong bản thân mình, tôi cảm nhận mình đang làm mới chính bản thân mình. Từng tế bào trong cơ thể hay sự thể hiện rõ nhất là từng nơ-ron từ từ biến đổi mạnh mẽ khiến cho tư duy, lối sống của tôi cũng đổi mới. Nói như thế có thể chỉ là cách nói cường điệu nhưng chỉ khi nào bạn chạm tới và cảm nhận, bạn sẽ thấy những năng lượng trong bạn được thức tỉnh và dâng trào mạnh mẽ khiến bạn phải thay đổi, phải biến đổi... Tôi dám nói như thế bởi tôi đã gặp được Người và đọc được cuốn sách khiến tôi thức tỉnh. Còn trong giới hạn của bài viết này, tôi xin chia sẻ những điều tôi có thể cảm nhận trong cuốn Cà phê cùng Tony và Trên Đường Băng của tác giả Tony Buổi Sáng.

Không phải sự tình cờ mà tôi đọc một cuốn sách. Chính thời gian loay hoay kiếm việc khiến tôi chông chênh, mất định hướng về cuộc đời mình. Và trong sự mất phương hướng đó, tôi đã tìm được kim chỉ nam cho mình. Có lẽ chính là thời điểm, hoàn cảnh khiến tôi khao khát tìm ra lối thoát nên tôi mới cảm nhận được sự ý nghĩa mà cuốn sách đó đem lại.

Tôi lướt web tìm việc và thấy tin tuyển trợ giảng cho một trung tâm dạy ielts. Điều đặc biệt khiến tôi tò mò là trong phần yêu cầu công việc có dòng chữ "ưu tiên ứng viên đã đọc qua Tony Buổi Sáng". Thế là tôi phải tìm và đọc Tony Buổi Sáng là cái gì?

Điều đầu tiên phải nói là tôi bị cuốn hút bởi giọng văn hài hước, dí dỏm nhưng sâu sắc của một người từng trải và phóng khoáng. Cứ mỗi lần đọc là tôi lại say sưa thức đêm dù rất buồn ngủ. Và cứ thế, càng đọc tôi lại càng muốn thay đổi nếp sống của mình để vươn ra biển lớn.

Bạn sẽ bắt gặp chính mình trong những tư duy yếu kém hay lối sống tiêu cực, buông thả. Bạn sẽ học hỏi từ những con người cố vươn lên, đè bẹp hoàn cảnh khốn khó của cuộc sống và đã gặt hái được thành công. Bạn mời gọi phải có lối tư duy tích cực, năng động, phải sống phóng khoáng, yêu thương và cho đi  để thay đổi "tư duy tiểu nông" thấp kém. Điều quan trọng là bạn luôn phải vượt lên chính mình, cố gắng học hỏi để tự hào sánh vai với bạn bè quốc tế. Và điều bạn có thể tìm được chính là tư duy làm chủ và định hướng khởi nghiệp.

Có thể bạn sẽ cảm nhận được nhiều hơn thế nữa khi đọc 2 cuốn sách trên hoặc theo dõi Fanpage Tony Buổi Sáng.

HỌC ĐẠI HỌC LÀ QUÃNG THỜI GIAN NÓ TIẾC NUỐI NHẤT

 


Giờ đây ở cái tuổi mà bạn bè nó đã yên bề gia thất thì nó vẫn đang quay cuồng học tiếng Đức để bắt đầu hành trình du học Đức của mình. Có quá trễ với nó hay không thì nó chỉ chặc lưỡi mà nói: nếu thấy trễ mà không làm thì biết đến bao giờ mới làm, còn vứt luôn cái mong muốn đó vào sọt rác thì nó không biết trong đời nó còn bao nhiêu lần hối tiếc vì đã không bắt đầu. Mà nói thật, lâu rồi không tập trung học nên rất cần thời gian tập lại thói quen này.

Nó không biết trong quãng thời gian bốn năm đại học nó đã làm gì mà giờ nó không thể cầm tấm bằng loại khá đó để đi xin việc. Thậm chí khi có người hỏi đã từng học ngành gì, nó cũng không dám trả lời bởi vì khả năng chuyên môn của nó chẳng hề tương xứng với tấm bằng nó đạt được. Hãy thôi hỏi nó học ngành gì, trường gì, bởi vì lỗi chẳng phải ở những kiến thức được giảng dạy, mức độ uy tín, danh tiếng của nhà trường hay khả năng của thầy cô mà ở chính tại người học. Dẫu biết rằng hệ thống giáo dục Đại học ở Việt Nam còn nhiều hạn chế nhưng tư duy của người học mới quyết định quãng thời gian học đại học có ý nghĩa như thế nào trong sự nghiệp của họ sau này.

Bốn năm là quãng thời gian không dài so với đời người nhưng nó cũng không ngắn để hình thành hệ tư tưởng sống cũng như lượng kiến thức có thể được tiếp thu. Không quan trọng người ta dạy nó cái gì mà quan trọng là nó muốn học cái gì và phương pháp học của nó ra sao. Nếu thật sự muốn thì nó sẽ tự tìm hiểu và đào sâu kiến thức đó. Trải nghiệm nhiều phương pháp học để biết phương pháp nào giúp nó tiếp thu nhanh, cũng như tiếp nhận được lượng kiến thức lớn và tạo cảm giác hứng thú khi học. Bốn năm chịu khó, chăm chỉ học hành và phát triển bản thân để một quãng thời gian dài sau này hưởng những thành quả cũng đáng để đánh đổi chứ. Học cách đón nhận cảm giác khó chịu khi làm những việc khó khăn cũng là một kỹ năng cần rèn luyện. Mà thật ra cũng chẳng cần nghĩ là đánh đổi nếu biết tận hưởng trọn vẹn từng giây phút: Học ra học, chơi ra chơi.

Đáng lẽ quãng thời gian bốn năm đó nó phải làm những điều này chứ không phải đợi đến bây giờ. Nhưng chuyện gì cũng cần trải qua quá trình nhận thức. Nó nhận thức trễ hơn người khác thì giờ nó đi sau người khác là điều hiển nhiên. Nó có chút nuối tiếc nhưng nó đã dũng cảm đứng dậy để sau này không còn mãi tiếc hoài tuổi trẻ. Nó còn trẻ mà. Ừ thì nó tự nhủ mình còn trẻ nên phải bắt đầu sống cho đáng tuổi trẻ.

HÃY HỌC TIẾNG ANH NHƯ MỘT THÓI QUEN

 



Học tiếng Anh có mệt không? Mệt chứ! Nếu dễ dàng thì chắc ai cũng có thể giỏi tiếng Anh hết rồi. Mà thật ra học gì cũng mệt, học gì cũng có cái khó của nó. Nếu bản thân không đam mê, hứng thú hay năng khiếu thì phải chấp nhận một điều là phải kiên trì. Kiên trì cho việc mình làm trở thành thói quen. Khi thành thói quen rồi thì có thể sự cực nhọc sẽ được giảm bớt hoặc ít nhất bản thân sẽ không phải tìm lý do cho sự bắt đầu hay cái cớ để từ bỏ.

 

Giống việc tập cho một đứa trẻ thói quen đánh răng mỗi tối trước khi đi ngủ, mấy ngày đầu chắc chắn nó sẽ lười và hỏi bạn tại sao phải đánh răng mỗi tối, nó không đánh răng được không. Và sẽ viện đủ lý do để trốn việc đánh răng. Nhưng dần dần, ngày nào cũng bị ép đánh răng, không còn cách nào trốn tránh thì nó sẽ quen, sẽ không còn hỏi tại sao hay tìm cách không làm nữa. Và rồi nó trở thành việc làm quen thuộc mỗi tối, thậm chí không làm còn cảm thấy bức bối, thiếu thiếu.

 

Sức mạnh của thói quen là thế đó. Mà nhất là đối với ngôn ngữ thì cần “mưa dầm thấm lâu” và sự rèn luyện liên tục. Nếu mỗi ngày chỉ cần học 5 từ mới thì chắc không cần nỗ lực nhiều. Và tính thử xem, nếu học từ lớp 6 đến khi tốt nghiệp trung học phổ thông thì đủ để bạn giỏi tiếng Anh chưa? 365 ngày nhân với 7 năm, nhân với 5 từ vựng mỗi ngày thì số từ vựng bạn có cũng 12.775 từ. Vậy thì điều quan trọng vẫn là tạo thói quen học tiếng Anh mỗi ngày một ít.

 

Nhìn mấy đứa em của tôi đi học phổ thông, tôi nhớ lại quãng thời gian học sinh của mình. Ngày nào cũng chạy xe nửa tiếng đồng hồ để đến trường, dù trời nắng hay trời mưa. Chưa kể những ngày học hai buổi, phải vật vờ lang thang trên trường cả ngày. Phải học thuộc biết bao nhiêu môn học, vậy mà tôi cũng trả qua quãng thời gian đó mà không một lần suy nghĩ sẽ nghỉ học. Hoặc vì nghỉ học thì không biết mình làm gì, phải học cho giống người ta. Hoặc đó chính là thói quen.

 

Thế mà khi đặt vấn đề học tiếng Anh thì năm lần bảy lượt tôi nói ngày mai học, rồi ngày mai lại trở thành ngày mốt. Khất lần khất lượt thì cũng tốn mất mười mấy năm trời. Vậy nên hãy sắp xếp thời gian học tiếng Anh vào thời gian cố định trong thời gian biểu của bạn như việc bạn phải bắt buộc đến trường mỗi ngày khi là học sinh. Và cứ đến giờ đó là ngồi vào bàn học, dù học một từ cũng được, ba từ cũng chẳng sao, miễn sao có học thì sẽ có ngày giỏi. Và đôi khi mệt mỏi hay có việc đột xuất thì cũng chỉ cho phép nghỉ một ngày hay tối đa là hai ngày và tự cam kết là sẽ quay lại học. Đừng cắm đầu cắm cổ học thật nhiều rồi nghỉ ngắt quãng cũng thật lâu. Như thế sẽ không thể tạo thành thói quen được. Và mỗi lần bắt đầu lại rất khó khăn và trí nhớ thì sẽ tinh khôi như ngày đầu chưa học gì.

 

Do đó, hiện nay mỗi tối trên kênh youtube của tôi đều công chiếu video tiếng anh để mọi người tạo thói quen bật lên nghe mỗi tối. Chỉ cần bật chuông thông báo, mỗi tối lúc 21h30 sẽ có thông báo đến youtube của bạn. Và như một thói quen, bạn chỉ cần bật lên nghe. Tập trung nghe hay bật lên bỏ đó đi ngủ cũng được. Miễn sao bản thân cho phép tiếng Anh được thấm vào não và ý thức mình phải trau dồi tiếng Anh mỗi ngày là được. Rồi sẽ đến lúc, việc học tiếng Anh sẽ không còn là việc bạn phải đấu tranh, vật lộn mỗi ngày nữa. Chúc bạn thành công.

 

Kênh youtube của mình: http://www.youtube.com/c/EuRoyOfficial


SUY NGHĨ KHIẾN BẠN KHÓ HỌC ĐƯỢC NGOẠI NGỮ

 


Những câu nói quen thuộc của người không học được ngoại ngữ thường là: “Tiếng Anh khó quá”, “Tôi không thể học được Tiếng Anh”, “Tôi không có năng khiếu ngôn ngữ”. Chính những suy nghĩ đó sẽ khiến bản thân không muốn học hoặc có học thì cũng sẽ cảm thấy đầy mệt nhọc, đòi hỏi cố gắng rất nhiều và sẽ có muôn vàn lý do để bỏ cuộc. Vậy thì muốn chinh phục được Tiếng Anh hay bất kể ngoại ngữ nào, điều đầu tiên nên làm là thay đổi tư duy nếu vướng phải những suy nghĩ đó.

Trước hết phải xác định rằng Tiếng Anh có khó không? Nếu như bạn cố gắng học hoài mà không giao tiếp được bằng Tiếng Anh thì thật khó để trả lời cho bạn tin rằng tiếng Anh không khó. Khó hay dễ nó còn tùy thuộc vào cảm nhận và khả năng của mỗi người. Nhưng bạn thử nghĩ xem tại sao Tiếng Anh là ngôn ngữ toàn cầu, nghĩa là bất cứ người nước nào cũng có thể nói Tiếng Anh. Có thể vì Anh, Mỹ đóng vai trò quan trọng trong kinh tế thế giới mà họ nói Tiếng Anh nên để giao thương với họ thì buộc các nước khác cũng phải biết Tiếng Anh. Nếu bỏ qua các yếu tố Kinh tế, Chính trị, Văn hóa này kia thì có một điều mà nhiều người phải công nhận là Tiếng Anh, nếu so với tất cả ngôn ngữ trên thế giới thì nó tương đối dễ để những người thuộc ngôn ngữ mẹ đẻ khác có thể học. Số lượng người nói tiếng Anh ngày càng nhiều, nước nào cũng có rất nhiều người nói tiếng Anh, thậm chí còn coi là ngôn ngữ thứ hai. Thế thì có thể đánh giá tiếng Anh là ngôn ngữ dễ học với nhiều người.

Nếu bạn học những ngoại ngữ khác thì chắc bạn sẽ cảm nhận được điều đó. Tôi đang trong quá trình học tiếng Đức thì tôi cảm nhận tiếng Đức phức tạp hơn tiếng Anh nhiều. Và người Việt có điểm lợi là chữ viết bắt nguồn từ chữ La-tinh nên cách viết và phát âm cũng có thể dễ học hơn những nước dùng hệ chữ khác. Còn nếu bạn thấy những ngôn ngữ Trung, Nhật, Hàn, Thái… dễ tiếp thu hơn tiếng Anh thì tôi cũng đồng ý. Tôi cũng có dịp tiếp xúc với tiếng Thái và tôi thấy nó có nhiều điểm giống tiếng Việt nên dễ học thật. Chắc vì văn hóa Châu Á khá giống nhau nên cách nói chuyện cũng có nhiều nét tương đồng. Nếu bạn thấy ngoại ngữ khác dễ hơn tiếng Anh thì bạn cứ học ngôn ngữ đó. Và tôi tin chắc rằng nếu chinh phục được một ngoại ngữ rồi thì bạn sẽ biết cách học ngôn ngữ khác.

Vậy thì cũng nên loại bỏ suy nghĩ: “Tôi không thể học được tiếng Anh”. Đã nghĩ là không thể thì tại sao phải cố làm, đúng không? Nếu suy nghĩ như vậy thì nhìn đâu cũng thấy khó, học gì cũng thấy mệt. Nên muốn thành công thì bản thân phải tin rằng mình học được. Có đứa trẻ nào nghĩ rằng nó không học được tiếng Việt không? Hay trước sau gì nó cũng nói được nếu nó không bị câm điếc bẩm sinh. Có đứa trẻ nào mà mới bảo “nói ba đi con” là nó phát âm được tiếng “ba” ngay đâu. Nó cũng phải trải qua quá trình nghe mà không hiểu gì, nghe hiểu nhưng không nói được, nói được nhưng sai tè le. Nhưng mà nó đúng cũng nói, sai cũng nói. Hỏi cái này là cái gì, cái kia là cái chi. Luôn lắng nghe và lặp lại lời nói của người lớn. Chẳng bao giờ nó nói nó không học được tiếng Việt đâu, đừng bắt nó nói nữa (à mà nó không biết nói nhưng chắc nó cũng không có suy nghĩ đó đâu nhờ). Vậy thì có lúc người lớn cũng nên học hỏi tinh thần tự tin, dám sai và hoàn thiện dần như trẻ nhỏ. Đừng đóng khung trong suy nghĩ “tôi không thể” mà giới hạn bản thân.

Bạn có thể nói mình không có năng khiếu ngôn ngữ. Tôi đồng ý. Nhưng không đồng nghĩa với việc bạn không thể học ngôn ngữ. Đứa trẻ có đứa hơn 1 tuổi biết nói, có đứa hơn 2 tuổi mới biết nói. Nó còn tùy vào khả năng tiếp thu ngôn ngữ mà ta có thể tạm gọi là năng khiếu. Nhưng tôi nhắc lại đứa trẻ nào cũng nói được nếu nó không bị câm điếc bẩm sinh. Ta chỉ có thể nói rằng nếu có năng khiếu ngôn ngữ thì bạn có thể học ngôn ngữ nhanh hơn người khác, nói hay hơn, hoạt ngôn hơn. Như trong tiếng Việt, dù là tiếng mẹ đẻ nhưng có người cảm thấy khó khăn khi giao tiếp diễn tả bản thân với người khác, chẳng biết nói gì, nhưng cũng có người thích nói, thoải mái nói mọi thứ trên đời; có người viết văn hay, cũng có người thấy khó nhọc khi phải ngồi viết. Nó thuộc về khả năng ngôn ngữ. Nhưng nhìn chung ai sinh ra và lớn lên ở Việt Nam cũng có thể giao tiếp bằng tiếng Việt, dù giỏi hay không giỏi.

Cho nên một câu nói kinh điển là “nếu bạn nói được tiếng Việt thì bạn cũng có thể nói được tiếng Anh”. Vậy thì hãy học đi, “tôi có thể giao tiếp bằng tiếng Anh”! Cố lên!!!


ĐỊNH HƯỚNG PHÁT TRIỂN KÊNH YOUTUBE

 


Gửi những người đã yêu thương và ủng hộ kênh youtube của mình,

Vì một cơ duyên nào đó mà bạn biết đến kênh youtube của mình. Xin gửi một lời cảm ơn chân thành của mình đến các bạn. Mình biết rằng các bạn đến với kênh của mình với mong muốn trau dồi khả năng tiếng Anh. Và khi nhận được sự ủng hộ cũng như những tin nhắn chia sẻ của nhiều người, mình thấy việc mình làm thật ý nghĩa và càng thôi thúc mình cải thiện kênh tốt hơn để có thể giúp ích cho mọi người.

Tính đến thời điểm này cũng gần 2 năm mình bắt đầu đăng tải những video lên youtube. Ban đầu là những clip về cuộc sống thực tập sinh nông nghiệp tại Israel. Tham gia chương trình đó đã góp phần giúp mình phát triển bản thân và định hướng cuộc đời nên mình muốn nhiều người biết đến và tin tưởng tham gia chương trình.

Làm clip về thực sinh Israel hơn 1 năm mà số lượng đăng ký bèo bọt, nhưng vì muốn chia sẻ nên mình vẫn tiếp tục. Rồi mình có post một clip về tiếng Anh khi ngủ để giúp thực tập sinh bên Israel trau dồi thêm. Không ngờ clip này lại được nhiều người biết đến. Thế là mình đã quyết định làm chủ đề tiếng Anh nhẹ nhàng để mọi người nghe trước khi ngủ.

So với định hướng ban đầu của kênh “PHÁT TRIỂN BẢN THÂN VÀ VƯƠN RA THẾ GIỚI” thì tiếng Anh cũng là một phần của hành trình đó.

Giữa muôn vàn kênh học tiếng Anh thì mình tin rằng mọi người có thể tìm thấy những điều bổ ích mình cần. Riêng kênh của mình, mình sẽ làm những điều nhẹ nhàng thích hợp với tính cách của mình. Và đặc biệt là chia sẻ lộ trình học tiếng Anh từ đầu để mọi người có thể tự học tốt nhất.

Nói một chút về hành trình học tiếng Anh của mình để mọi người xem có thể đồng hành cùng mình hay không? Bắt đầu học tiếng Anh từ năm lớp 6, tốt nghiệp 12, mình vào đại học ngành Ngôn ngữ Anh. Thế nhưng từ một đứa tỉnh lẻ vào Sài Gòn học thì mình thấy khả năng tiếng Anh của mình chẳng bằng ai. Hơn nữa hồi cấp 3 toàn học theo kiểu kiểm tra điểm cao là mừng nên nghe nói cực tệ. Càng học càng thấy mình dốt nên sinh ra chán ghét tiếng Anh. Thế mà cũng lê lết ra trường với tấm bằng khá. Chắc do may mắn hoặc biết cách học để làm bài kiểm tra giấy. Ra trường xem như thoát nạn và cũng chẳng mảy may đụng chạm đến tiếng Anh nữa.

Thế thì xác định tiếng Anh của mình không phải dạng thượng thừa hay có thể giao tiếp lưu loát đâu. Nói đến đây có thể nhiều bạn sẽ vỡ mộng vì từng nghĩ mình giỏi tiếng Anh và có thể nhờ mình chia sẻ để cải thiện tiếng Anh.

Vậy thì mình có tư cách gì để làm kênh học tiếng Anh? Như mình đã nói, mục đích ban đầu không phải làm về tiếng Anh và sau này cũng sẽ không phải để dạy tiếng Anh hay thể hiện khả năng tiếng Anh của mình. Chỉ đơn giản mình cũng đang trên hành trình học lại tiếng Anh từ đầu nên muốn đăng tải những tài liệu mình học để lưu lại và những người cùng cách học với mình có thể tham khảo.

Là một người chán ghét tiếng Anh, giờ đang học tiếng Đức và từng tiếp xúc với tiếng Thái, tiếng Pháp, mình vỡ lẽ ra nhiều điều về ngôn ngữ và cũng biết cách học phù hợp với tính cách của bản thân. Vậy là mình quay lại học tiếng Anh và cũng có ý định sau này sẽ học tiếng Hàn hay tiếng Trung…

Trải nghiệm học ngôn ngữ là điều riêng biệt đối với mỗi người. Nên những chia sẻ của mình sẽ là duy nhất và chỉ phù hợp với những người cùng tính cách và cách học giống mình.

Đối với mình, giai đoạn đầu tiên khi học ngôn ngữ là cảm âm. Bạn nào theo dõi kênh của mình thì cũng biết. Đó là giai đoạn nghe một cách thụ động trong khi làm, khi ngủ, không nhất thiết phải hiểu, chỉ cần nghe được từng âm phát ra như thế nào, một từ có những âm nào, cách ngắt nghỉ, nhịp điệu ra sao…Sau đó sẽ đến nghe chủ động. Nghĩa là nghe hiểu nội dung.

Hai giai đoạn này mình đã làm thành hai playlist riêng và có bài viết về hai giai đoạn này trong phần mô tả của những clip đó.

Mình sẽ post những clip này liên tục mỗi ngày vào 21h30. Bạn nào thấy phù hợp thì chịu khó nghe mỗi tối trước khi đi ngủ (mình chỉ chèn quảng cáo đầu clip nên sẽ không bị gián đoạn vì quảng cáo. Mong các bạn ủng hộ xem quảng cáo để mình có động lực tiếp tục J )

Tiếp theo hai giai đoạn này thì sắp tới mình có chuẩn bị giáo trình học tiếng Anh từ đầu, lồng ghép giao tiếp và ngữ pháp cho người không biết gì học lại. Hiểu được vấn đề là nhiều kênh làm về tiếng Anh nhưng ít có kênh làm bài bản từ đầu và theo lộ trình học cụ thể nên mình sẽ ráng làm tốt nhất có thể.

Ngoài ra, mình sẽ post những bài viết truyền động lực hay những chia sẻ về hành trình học tiếng Anh trên tab cộng đồng. Các bạn có thể đón đọc vào tối thứ 7.

Lời cuối cùng thì mình vẫn muốn cảm ơn những người đã ủng hộ mình một lần nữa. Và hy vọng chúng ta sẽ có những trải nghiệm thú vị khi cùng nhau chinh phục lại tiếng Anh. Trên hành trình này, chúng ta sẽ không cô đơn vì bên ngoài kia vẫn có biết bao nhiêu người đang cố gắng học tiếng Anh mỗi ngày. Mình sẽ rất vui khi được nghe những góp ý và phản hồi tích cực từ mọi người.

 KÊNH YUTUBE: https://www.youtube.com/channel/UCKAR4nna9j3oTAXkZR5r6XQ

Hãy kết nối với mình qua:

- Facebook: euroyofficial (EuRoy)

- instagram: euroyofficial

- Email: [email protected]

- Blog: euroyofficial.com

 

Chúc các bạn học tốt!

PHƯƠNG PHÁP HỌC NGOẠI NGỮ HIỆU QUẢ NHẤT

 


Một điều thường thấy ở người học ngoại ngữ là họ luôn khao khát biết một cách học ngoại ngữ hiệu quả nhất, vừa nhanh nhớ, vừa lâu quên và có thể giúp họ nói thông thạo trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu nhìn một đứa trẻ khi bắt đầu học tiếng mẹ đẻ, nó cũng không hiểu gì và xem đó như một ngoại ngữ. Nhưng chúng có bao giờ hỏi bạn: làm sao để học tiếng việt hiệu quả không? Chúng chỉ hỏi: “Cái này là cái gì? Cái này là cái gì?” Mà chắc chúng cũng không xem quá trình tiếp thu ngôn ngữ của nó là học nữa. Chỉ đơn giản là nó thích thú khi nghe hiểu và nói lại được những gì người lớn dạy.

Nhưng nói với người lớn là hãy cứ học ngôn ngữ theo cách đơn giản của trẻ nhỏ thì chắc không ai nghe. Người lớn “hiểu chuyện” và luôn muốn mọi thứ tốt nhất, nhanh nhất. Nên nếu phải trả lời cho câu hỏi: “Làm thế nào học ngoại ngữ hiệu quả nhất?” hay “phương pháp học ngoại ngữ tốt nhất” thì mình có thể nói là “hiểu bản thân”. Trong mọi việc, nếu hiểu rõ bản thân thì sẽ có cách giải quyết và phương pháp làm phù hợp với mình.

Khi hiểu bản thân thì bạn sẽ biết thời gian  nào trong ngày bản thân tập trung và tiếp thu tốt nhất, điều gì làm bản thân dễ xao nhãng, để lựa chọn thời gian và không gian học phù hợp. Nhưng trong bài này mình chỉ nói xơ về việc hiểu bản thân giúp bạn lựa chọn phương pháp và tài liệu học.

Nếu tìm hiểu về phương pháp học ngoại ngữ thì chắc hẳn trên mạng đầy rẫy câu trả lời. Nhưng đã bao giờ bạn áp dụng một phương pháp được nhiều người ca tụng và rất nhiều người đã áp dụng thành công mà bản thân bạn lại không thể tiếp thu được gì chưa. Phương pháp là thế nhưng vẫn phải biết cách áp dụng phù hợp với bản thân. Chỉ những cái xuất phát từ trải nghiệm của bản thân thì mình mới dễ tiếp nhận, còn không thì chỉ là lý thuyết, sách vở.

Có những người nhạy cảm với âm nhạc nên học từ vựng phải gắn cho nó tiết tấu, học qua bài hát rất hiệu quả. Có những người lưu trữ thông tin âm thanh, họ không thể yên lặng ngồi học, phải nghe người khác lặp đi lặp lại, thâu âm và nghe âm thanh bài học thì họ mới nhớ. Có người ghi nhớ hình ảnh rất tốt, họ lưu trữ thông tin qua màu sắc, hình vẽ… Còn có những người lại thích học ngoại ngữ qua phim ảnh.

Nếu bạn là người học tiếng Anh qua phim ảnh thì chắc bạn sẽ nghe nhiều người học qua phim Friends. Nhưng đối với mình, mình không hứng thú khi xem phim đó nên cũng không thể học. Do đó, lời khuyên “phải bắt đầu từ những chủ đề mà bản thân hứng thú” hay “chọn tài liệu phù hợp với trình độ của bản thân” đặt ra vấn đề là phải hiểu bản thân. Hiểu bản thân tính cách thế nào, thích gì, phù hợp với cái gì sẽ giúp bạn lựa chọn tài liệu và cách học phù hợp, giúp tập trung và duy trì hứng thú khi học.

Nếu bạn chưa hiểu bản thân, chưa biết phương pháp nào phù hợp với mình thì hãy tìm hiểu những phương pháp trên mạng. Thử để biết nó có thích hợp với mình không. Và khi chọn được phương pháp hiệu quả với bản thân rồi thì đừng tìm kiếm phương pháp hiệu quả hơn nữa. Cứ kiên trì theo phương pháp đó bởi phương pháp nào thì cũng cần phải luyện tập thường xuyên. Thay vì dành thời gian tìm kiếm phương pháp này phương pháp kia thì hãy tập trung học từng chút một, tích đủ lượng thì chất sẽ thay đổi, học đủ nhiều thì bạn sẽ giỏi.

Mình không phù hợp với những tài liệu ngữ pháp khô khan hay những video ồn ào, nhịp độ nhanh nên chọn những clip nhẹ nhàng kiểu tâm sự dễ nghe. Vì thế, nếu bạn thấy những video mình làm phù hợp với bạn thì cứ thử kiên trì học nó nhé. Chúc bạn thành công.

 

CÁC BẠN CÓ THỂ GHÉ KÊNH YOUTUBE HỌC NGOẠI NGỮ CỦA MÌNH

Tiếng Anh: https://www.youtube.com/channel/UCKAR4nna9j3oTAXkZR5r6XQ

Tiếng Đức: https://www.youtube.com/channel/UCg4uNDyP2N8kBAXv9mpYPeg


LUYỆN NGHE NGOẠI NGỮ CHỦ ĐỘNG

 


Như mình đã nói trong bài trước, giai đoạn cảm âm chỉ có hiệu quả lúc ban đầu và chỉ có thể giúp bạn nhận biết, phân tách các âm giúp bạn nghe rõ âm chứ không thể nghe hiểu. Muốn nghe hiểu thì bạn phải luyện nghe chủ động, nghĩa là chú ý lắng nghe và cố gắng hiểu ý người nói.

Sau những tháng nghe mà không hiểu thì những đứa trẻ sẽ dần biết cách để hiểu ý người lớn nói gì. Chúng sẽ tự biết gán ghép lời nói của người lớn vào những sự vật, hành động mà chúng nhìn thấy. Những biểu hiện của cảm xúc, hành động của người nói và ngữ điệu cũng giúp chúng hiểu ngữ cảnh của từ ngữ khi nghe. Chúng ta học ngoại ngữ thì không có môi trường bản ngữ như đứa trẻ học nói. Do đó, để học một cách hiểu quả chính là tạo ra môi trường ngôn ngữ, việc học qua phim ảnh phần nào hữu ích vì các cảnh phim mô tả lại hoạt động sống có ngữ cảnh, sự vật, sự việc, âm thanh và cảm xúc chân thật.

Tiếp theo giai đoạn này thì những người xung quanh bắt đầu dạy trẻ những từ đơn như ba, mẹ, cơm, cháo… Giai đoạn này thì chúng bắt đầu hiểu người lớn nói gì nhưng lại không thể nói, chỉ có thể ú a ú ớ. Như thế, khi người lớn học ngoại ngữ cũng phải chấp nhận một sự thật là phải nghe hiểu trước khi nói được.

Có một điều mà khi học ngoại ngữ, người lớn khác trẻ em đó là người lớn phải hiểu mới nói lại được hay rất khó để nhớ được một câu, một cụm từ hay thậm chí là một từ đơn khi chúng ta không nhìn mặt chữ hoặc không hiểu. Do đó, thay vì theo tiến trình của đứa trẻ học nghe, nói, đọc, viết thì người lớn lại học nghe, đọc sau đó mới đến nói, viết.

Do đó, để luyện nghe hiểu thì nên kiếm tài liệu có âm thanh và phụ đề để vừa nghe, vừa đọc hiểu. Khi vừa nghe vừa nhìn mặt chữ thì não bộ sẽ đồng bộ âm thanh và chữ viết, giúp ghi nhớ tốt hơn.

Bước đầu tiên khi luyện nghe hiểu chủ động là đọc, dịch phụ đề để lọc từ vựng, học từ mới để hiểu nội dung bài nói rồi mới nghe xem mình hiểu được bao nhiêu. Sau đó vừa nghe vừa nhìn phụ đề đến khi tốc độ nghe hiểu ổn thì bỏ phụ đề đi, cứ nghe đi nghe lại bài đó cho đến khi bản thân nghe hiểu được nội dung hoặc theo kịp tiến độ của người nói.

Lúc này, chất lượng tốt hơn số lượng, nghĩa là đã học bài nào thì học cho đến khi nghe hiểu và nhớ được từ vựng của bài đó mới chuyển sang bài khác.

Hiện nay có rất nhiều kênh học tiếng anh nên tài liệu rất phong phú. Còn mình làm clip nhẹ nhàng, những câu chuyện nghe trước khi ngủ nên mình sẽ cố gắng làm engsub, vietsub và list từ vựng cho những bài nghe này. Hy vọng sẽ giúp được mọi người. Chúc các bạn học tốt.

TRUY CẬP KÊNH YOUTUBE:

https://www.youtube.com/channel/UCKAR4nna9j3oTAXkZR5r6XQ


NGẠI BẮT ĐẦU

 


Hôm qua, thật không may khi tôi tải tài liệu chứa virus về máy. Thế là nguyên đống dữ liệu trong máy đã bị phá hỏng. Phải cài lại máy và mất hết dữ liệu. Buồn, tiếc nuối, tự trách vì sao không cẩn thận với mấy phần mềm miễn phí trên mạng, nhưng biết làm sao bây giờ ngoài việc tự nhủ bản thân ráng lấy lại tinh thần rồi bắt tay vào làm lại từ đầu.

So với việc mất laptop vào giai đoạn làm đồ án tốt nghiệp thì giờ còn đỡ hơn nhiều. Ít ra tôi chỉ tốn công làm lại những tài liệu đã mất chứ không phải bỏ tiền mua laptop mới. Biết là thế nhưng việc bắt đầu lại mọi thứ khiến tôi thật ngán ngẩm. Nghĩ đến biết bao nhiêu thứ phải làm khiến tôi chẳng muốn bắt đầu chút nào.

“Trước sau gì cũng phải làm, vậy tại sao phải nghĩ nhiều, cứ bắt tay vào làm rồi sẽ xong”. Nếu cứ đứng ngoài mà nhìn một núi công việc thì chẳng muốn làm đâu. Cứ xắn tay áo lên và lao vào thôi. Cảm giác khó chịu lúc đầu rồi sẽ dần quen. Chứ cứ chần chừ và nghĩ ngợi thì càng lười nhác và công việc thì càng chất chồng. Nghĩ thế, nguyên ngày hôm nay tôi đã tập trung làm lại những tài liệu quan trọng và bỏ qua những thứ không quá cần thiết.

Lúc trước laptop của tôi luôn đầy dữ liệu mà khi muốn dọn dẹp tôi cứ tiếc cái này, xót cái kia, thậm chí có những dữ liệu tôi biết sẽ hiếm khi mở ra nhưng lại không muốn bỏ. Xem ra qua tai nạn này, tôi cũng biết phải buông bỏ, dọn dẹp những thứ ít quan trọng để nhẹ nhàng, thoải mái và tập trung cho điều chính yếu hơn.

Đúng là trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Không phải cứ cố gắng thì sẽ đạt được điều mình muốn và mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió. Luôn có những trở ngại khiến bản thân nhụt chí. Khi gặp trở ngại, bản thân tôi luôn tự hỏi tại sao mình lại phải “sống khác” như vậy. Có phải lựa chọn “ngày đi làm, tối về ngủ” thì đỡ mông lung, vô định hơn không? Nhưng nói gì thì nói không ai có thể chắc chắn tương lai sẽ như thế nào nên không có lựa chọn nào tốt hơn lựa chọn nào. Đã quyết định thì phải quyết tâm tiến về phía trước cho đến khi bản thân nhận rõ đích đến là thành công hay thất bại.

Nếu lạc quan thì xem trở ngại này là thử thách, vượt qua được sẽ khiến bản thân mạnh mẽ hơn. Nếu bi quan chút thì đó lại là khó khăn rồi hoài nghi lựa chọn của bản thân. Thôi thì lựa chọn lạc quan.

Không có thứ gì trên đời bản thân có thể kiểm soát hoàn toàn cả. Chỉ biết cố gắng làm chủ bản thân để phòng tránh những điều đáng tiếc trong cuộc sống và luôn đối mặt với những thử thách với tinh thần lạc quan.

Trái đất vẫn cứ quay , mọi thứ vẫn phải vận hành. Nếu không cố gắng làm việc này thì cũng cố gắng làm việc khác. Chẳng thể mãi tự nhủ bản thân đang rất ổn hoặc ở lì để mãi tồn tại trong sự lười biếng được.


CỐ GẮNG BAO NHIÊU LÀ ĐỦ


 

Dù đã nghe danh tiếng nhiều lần nhưng chỉ sau những thành công vang dội của ca khúc Dynamite mới đưa tôi đến với BTS. Tôi bắt đầu ngưỡng mộ họ không đơn giản vì họ hát hay, nhảy đẹp hay có phong cách thu hút mà còn bởi vì tinh thần tích cực họ truyền tải qua âm nhạc. Tôi có thói quen tìm hiểu về hành trình phát triển của những người thành công để học hỏi. Và một lần nữa, tôi cảm phục họ vì những cố gắng dấn thân lớn lao trên bước đường theo đuổi đam mê. Điều đó truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều.

Tôi cực kỳ bị xúc động khi chứng kiến những cố gắng, tinh thần chịu khó vươn lên của người khác. Chẳng khó hiểu khi tôi khóc trong lúc xem “Cuộc đua kỳ thú” hay bất cứ chương trình nào mà có cảnh nhân vật chấp nhận những khó khăn, thử thách, mãi không đầu hàng mà bất chấp mọi thứ để vượt qua.

Nếu vào trang facebook cá nhân của tôi, bạn sẽ thấy châm ngôn sống “Đừng chọn an nhàn vào lúc bản thân còn có thể cố gắng”. Tôi luôn tin rằng kiên trì cố gắng đúng cách thì sẽ thành công. Nếu chưa có kết quả thì một là kiên trì thêm, hai là cố gắng thêm, ba là thay đổi cách thức.

Vậy thì phải cố gắng như thế nào, cố gắng đến mức độ nào là hết sức. Cố gắng đến khi không có thời gian nghỉ ngơi, cố gắng đến phải nhập viện vì kiệt sức. Nếu thế thì tôi vẫn chưa cố gắng hết sức.

Chỉ có bản thân mới là người hiểu rõ nhất bản thân đã cố gắng hay chưa và đã cố gắng đến mức độ nào. Bản thân tôi, khi người khác nhìn vào, họ có thể thấy tôi không đi làm, không kiếm ra tiền, ngày ngày chỉ biết quanh quẩn ở nhà hay dán mắt vào màn hình laptop hay điện thoại. Họ có thể nói bất cứ điều gì tệ hại về tôi. Nhưng chỉ tôi mới biết rằng: có những hôm 23 giờ tôi vẫn chưa ngủ nhưng thức dậy lúc 4 giờ để làm gì và vì điều gì. Dù có cố gắng như thế nào thì những điều tôi làm có nghĩa gì khi cái mọi người cần là kết quả.

Kết quả là điều quan trọng, tôi đồng ý. Nhưng điều tôi nhắm đến vẫn là hưởng thụ quá trình. Chẳng ai biết chắc chắn rằng việc mình làm sẽ đem lại thành quả hay không. Nên quá trình sẽ vô nghĩa khi chỉ chăm chăm, thục mạng vì chờ đợi kết quả mà không được gì. Nếu mỗi giây phút trên hành trình tiến về đích đến mong muốn mà bản thân luôn biết cách tận hưởng nó thì dù kết quả có như thế nào, bản thân cũng đã có những phút giây tuyệt vời. Nhưng luôn nhớ rằng đừng bao giờ bản thân phải hối tiếc vì mình chưa cố gắng.

Khi tôi biết đâu là giới hạn của bản thân, cân bằng để bản thân cảm thấy vui vẻ bước tiếp trên hành trình mình chọn thì dẫu có cố gắng bao nhiêu, sẽ không có khi nào là quá sức. Khi động lực đủ lớn thì cứ thêm một chút cố gắng, cố gắng thêm chút nữa cũng chẳng sao.  Và khi tôi mệt mỏi, chỉ cần cho phép bản thân nghỉ mệt mà không sợ bản thân bị tụt lùi rồi lại đứng lên, tiếp tục cố gắng thì hành trình vươn lên những điều tốt đẹp luôn chờ đợi tôi.

Hoặc giả dụ tôi không muốn cố gắng cũng không sao. Có lẽ tôi hài lòng với hiện tại và đây chưa phải lúc cần tôi phải cố gắng. Nếu muốn cố gắng thì cũng phải biết mình cố gắng vì điều gì hay tại sao mình phải cố gắng, chứ thấy người khác cố gắng mà đem lòng trách cứ bản thân chưa cố gắng thì tội nghiệp lắm. Không cần cố gắng vì những việc to tát, hãy cứ thêm một chút cố gắng trong những việc dù là nhỏ nhặt hằng ngày, rồi sẽ đến một ngày mình sẽ biết cố gắng vì những điều vĩ đại.

BỨC THƯ KHÔNG GỬI BỐ MẸ

 


Bức thư không địa chỉ gửi cũng không địa chỉ nhận. Bức thư không bao giờ gửi bởi con sẽ giữ nó. Để mỗi khi con làm điều gì khiến bố mẹ phiền lòng, hoặc khi tìm một lý do để sống tốt hơn, con sẽ đọc lại nó.

Đã nhiều lần con muốn hỏi bố mẹ một câu: “Bố mẹ có thấy xấu hổ khi có người con như con không?”. Nhưng rồi tự con cũng tự tìm được câu trả lời. Càng trưởng thành, càng va chạm với cuộc sống, con càng cảm nhận được tình thương của bố mẹ dành cho những tụi con. Con hiểu rằng: không phải cha mẹ nào cũng thương con cái như bố mẹ. Tình thương của bố mẹ thật to lớn mới có thể làm được những việc mà không phải thứ trách nhiệm ràng buộc nào có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện thực hiện đến thế. Nhưng tình thương ấy thật sự đã khiến cho cuộc đời của bố mẹ hạnh phúc hay chỉ mang lại những nỗi đau chất chồng.

Những năm tháng lăn lộn trên trường đời khiến con học được nhiều bài học về cuộc sống nhưng những tháng qua sống với bố mẹ lại giúp con hiểu được những bài học về làm con. Nhìn cách sống của những đứa em nhỏ mà con giật mình nhìn lại: không biết lúc trước mình có đối xử với bố mẹ như thế không?

Con đã từng nói với bố mẹ: “Sau này, con sẽ không sống cuộc đời giống bố mẹ”. Có bao giờ cuộc đời bố mẹ cảm thấy hạnh phúc vì đàn con này chưa hay chúng con chỉ mang lại lo âu, phiền muộn, thậm chí là tai họa cho bố mẹ. Con không sống cuộc đời lam lũ vì con cái như bố mẹ. Con sẽ không hy sinh vì con cái như bố mẹ. Con sẽ không sống vì con cái như bố mẹ.

Nếu phải kể ra những gánh nặng mà bố mẹ phải chịu khi nuôi nấng con thì kể đến bao giờ. Kể về những lần trắng đêm khi con trở bệnh hay kể về những lần một mình mẹ phải cáng đáng việc nhà cả tháng trời khi bố phải cùng con nằm ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà. Kể về nước sữa, cơm gạo nuôi con hay còn phải kể về những món đồ con đòi hỏi bố mẹ mua cho bằng được. Kể về những nỗi lo cho con học hành nên người hay kể về những bận tâm vì tương lai mịt mù của con. Kể về những buồn giận khi con ngỗ nghịch không vâng lời hay còn phải kể về những đau đớn, mát mất khi con vấp ngã trên đường đời. Kể, kể và ...  kể. Sẽ phải kể đến bao giờ nhưng bố mẹ lại không kể. “Bố mẹ chẳng mong con trả ơn hay chăm sóc bố mẹ lúc về già”. Đó là lời bố mẹ vẫn hay nói với con. Chỉ một mình con thôi đã khiến bố mẹ vất vả nhiều đến thế thì nhà mình có tám đứa con, bố mẹ có dành cả đời để kể không? Đúng là chẳng còn hơi sức để kể.

Bố từng post facebook câu nói này:

“Tôi sinh ra trong gia đình nghèo khó.

Rồi lớn lên với cuộc sống cơ hàn

nên tôi quý trọng những thứ tôi đang có.

Biết làm gì lúc sóng gió gian nan.

Cha mẹ tôi là nông dân lam lũ

tấm lưng chẳng kịp ráo mồ hôi ..

nhưng tôi không cúi đầu hay tủi hổ

Bởi riêng tôi họ đẹp nhất trên đời”

Đọc xong, con tính bình luận nhưng sợ bố mẹ không hiểu hết ý của con sẽ khiến bố mẹ buồn.

Nhà mình được như hiện nay là do bố mẹ đã hy sinh, phấn đấu rất nhiều. Con hiểu điều đó. Không cần phải nói về “công cuộc làm việc” xây dựng gia đình của bố mẹ, chỉ cần nhìn bố lom khom đổ từng bình nước, mẹ cặm cụi nướng từng cái bánh tráng để nhặt nhạnh từng đồng thì cũng đủ thấy sự cố gắng đến nhường nào. Lời lãi gì một ngàn như thế. Bản thân con cũng thử làm, nó đâu sung sướng gì nhưng bố mẹ vẫn chấp nhận làm chỉ để lo cho đàn con.

Nhưng có đứa nào vì thế mà phụ giúp bố mẹ hay cố gắng phấn đấu vì tương lai phụng dưỡng bố mẹ đâu. Khác câu trên facebook bố post, nhà mình không nghèo khó để con cái trân quý những gì đang có hay phấn đấu vươn lên. Nhà mình cũng chẳng thuộc hạng giàu có để con cái thoải mái ăn xài mãi không hết. Nhà mình cứ tà tà như này nên hiện tại, cuộc đời đứa nào cũng lưng chừng như thế. Hoặc đáng buồn hơn là còn không biết bố mẹ đã cực khổ thế nào mà cứ dựa dẫm vào bố mẹ.

Không biết sau này, mấy đứa em có biết ơn vì bố mẹ đã chăm sóc tụi nó tận tâm đến thế hay lại đi trách cứ bố mẹ đã giành hết việc để tụi nó không biết làm gì cả. Cũng không thể trách được ai vì tụi nó vẫn cần trải nghiệm để trưởng thành hơn. Nhưng con hy vọng rằng: những gì bố mẹ đang hy sinh vì tụi con là vì bố mẹ vẫn cảm thấy vui vẻ khi làm điều đó.

Thôi chắc con sẽ dừng tại đây thôi. Viết dài quá sau này đọc lại mệt lắm. Đấy! Con vẫn lười như thế bố mẹ à. Nên dù có nhận thức mình phải thay đổi để sống vui lòng bố mẹ hơn nhưng con vẫn không thể sửa đổi ngay được đâu. Con chỉ biết luôn ý thức lời nói và hành động của mình để không làm bố mẹ phiền lòng thêm nữa.

Để kết lại thì chắc con sẽ phải hứa gì đó để bố mẹ yên lòng, nhưng con sợ trách nhiệm lắm bố mẹ. Con sẽ không hứa, nhưng sẽ cố gắng hết sức làm tròn bổn phận của mình và cầu mong bố mẹ luôn bình an, mạnh khỏe.


TÌM ĐÂU RA ĐỘNG LỰC BÂY GIỜ???

 


Theo Kreitner (1995), "động lực là một quá trình tâm lí mà nó định hướng các hành vi cá nhân theo mục đích nhất định". Theo Higgins (1994), "động lực là lực đẩy từ bên trong cá nhân để đáp ứng các nhu cầu chưa được thỏa mãn". Nói đơn giản động lực là sự thôi thúc bản thân hành động. Thường thì sự thôi thúc đó đến từ cảm giác thích thú, hứng khởi khi hành động hoặc vì né tránh những điều không thích nên phải hành động. Hành động vì yêu thích thì luôn dễ dàng và chắc cũng không cần đặt câu hỏi lấy động lực ở đâu. Nhưng nghiệt ngã một cái là chúng ta thường phải làm những điều bản thân không thích hay cảm thấy khó khăn khi ép mình hoàn thành một mục tiêu nào đó.

 

Vậy thì kiếm đâu ra động lực khi làm điều mình không thích? Như đã nói thì động lực gắn liền với cảm xúc yêu thích hoặc né tránh nỗi đau, hậu quả khi không làm. Một đứa trẻ ngồi vào bàn học toán vì nó yêu thích môn toán, nó cảm giác mỗi lần suy nghĩ giải một bài toán như một chuyến phiêu lưu đầy hứng thú. Nhưng một đứa trẻ ghét toán thì nó vẫn phải ngồi giải toán vì nó không muốn bị điểm kém hoặc chỉ vì nó sợ mẹ mắng, cô la khi không hoàn thành bài tập. Nó né tránh cảm giác khó chịu khi bị la mắng nên chấp nhận cảm giác khó chịu khi ngồi giải toán. Vậy thì đối với nó cảm giác bị la mắng đáng sợ hơn cảm giác giải toán. Tất nhiên là nó chọn cái nào dễ chịu hơn rồi. Thế thì một cách để có động lực là lấy nỗi sợ, nỗi đau, sự mất mát khi không hành động làm động lực để thực hiện. Mỗi lần con cái phạm lỗi, cha mẹ thường đánh mắng nó để nó sợ mà lần sau không tái phạm. Lần sau, khi nó muốn làm điều gì cha mẹ không cho phép, nó nhớ lại những đòn ron kinh hoàng mà không dám làm. Lấy cảm giác mất mất, đau khổ khi không hành động làm động lực thực hiện nó có tác dụng nhưng nó không phải là cách hay.

 

Một người vì sợ bị trừng phạt nên không dám hành động. Vậy khi không có ai giám sát hay không có những áp chế thì nó sẽ hành động như thế nào. Chẳng phải bản thân trở thành “những con lừa” rồi sao. Cảm giác né tránh cảm giác tiêu cực sẽ gây ra nhiều nỗ sợ và trở thành con người nhút nhét, dè dặt, khó dám làm những điều mới, sáng tạo. Và một cách nào đó, khi bản thân dùng những cảm xúc tiêu cực đó để hành động thì nó cũng khiên cưỡng nên kết quả không thể vượt trội mà thậm chí còn “làm cho có”. Việc lặp đi lặp cảm giác tiêu cực đó vô tình cũng tạo nên lực hấp dẫn thu hút những điều tiêu cực. Thế thì cách tốt hơn để tìm kiếm động lực là lấy cảm giác yêu thích, hứng thú, cảm giác tích cực.

 

Vậy thì làm sao có sự yêu thích làm điều mình không muốn. Đầu tiên phải nói là mục đích phải làm việc đó là gì. Chắc chắn nó phải mang lại cho bản thân điều gì bản thân mong muốn thì mình mới làm. Vậy thì hãy chuyển điều đó thì động lực tích cực. Một đứa trẻ có thể nghĩ nó sẽ bị mẹ đánh khi không làm bài tập thì nó cũng có thể tưởng tượng mẹ nó sẽ rất vui khi nó hoàn thành xong bài tập. Điểm lưu ý là đừng tưởng tượng và mong chờ kết quả mĩ mãn mà bản thân nhận được từ người khác. Vì mình không thể đoán được hay kiểm soát cảm xúc, hành động của họ. Nên nếu họ không cho cái mình mong chờ thì mình sẽ thất vọng và làm giảm động lực hành động của mình ở những lần sau. Đứa trẻ đó có thể lấy động lực làm mẹ vui lòng để làm bài tập vì khi nó khoe với mẹ bài tập vừa làm xong, dù mẹ nó không khen nó, không mỉm cười thì nó cũng nghĩ là mẹ nó vui và thế là nó đạt được điều nó muốn. Nếu mẹ nó mỉm cười và khen nó thì nó sẽ vui hơn và lần sau có động lực để làm bài hơn.

 

Nghĩ đến những thành quả, cảm giác sung sướng khi hoàn thành công việc là cách hay để tạo động lực hành động. Nhưng sẽ tuyệt hơn khi bản thân luyện được khả năng làm việc mà không bị cảm xúc chi phối. Có thể làm việc mình chán cũng như việc mình thích, dù vui hay buồn cũng vẫn làm việc bình thường. Điều đó thật sự không dễ chút nào. Với những công việc đòi hỏi sự sáng tạo và cảm hứng thì càng khó nữa. Nhưng khi tâm trạng không muốn làm việc thì cũng nên thử làm những việc nhẹ nhàng, không đòi hỏi cảm xúc cao như ngồi đánh máy lại tài liệu hay tranh thủ làm việc nhà... Như thế vừa không để thời gian chết vừa luyện cho bản thân sự hăng hái làm việc không ngừng.


Đôi khi dám cho phép bản thân nghỉ ngơi cũng là một khả năng. Giữa một đống việc mà bản thân mệt mỏi không muốn làm thì hãy cảm đảm cho bản thân nghỉ ngơi hoàn toàn. Nghĩa là cảm đảm gạt bỏ mọi lo lắng, suy nghĩ để bản thân thư giản, nghỉ ngơi tái tạo trí lực. Một bản nhạc thư giãn, một giấc ngủ say trong chiếc giường êm ái đôi khi hiệu quả hơn cật lực ngồi lê lết làm cho xong việc.

 

Và nếu dù đã nghỉ ngơi, dùng cảm xúc tiêu cực hay tích cực làm động lực mà bản thân vẫn không hành động thì cũng là chuyện bình thường. Quan sát bản thân xem vì sao lại như vậy. Có phải việc bạn làm chưa phải việc cần thiết và cấp bách không? Khi bản thân không ép mình vào chân tường thì chưa biết khả năng của mình như thế nào. Nước đến chân mới nhảy cũng chẳng sao. Khi đó sẽ tự khắc có động lực hành động. Dù kết quả không như mong muốn thì nó cũng là một trải nghiệm tích góp để lần sau mình sẽ hành động sớm hơn. Bị vài cú tát đau điếng thì bản thân cũng sẽ thức tỉnh. Nhưng như đã nói, nhiều đóa hoa hồng vẫn sẽ tốt hơn vài cú tát. Hãy tích góp những thành công nho nhỏ để có động lực làm những việc lớn lao. Và khi mọi thứ trở thành thói quen hay đức tính của mình thì sẽ không cần đặt câu hỏi “kiếm động lực đâu ra” nữa.


CÓ NHẤT THIẾT PHẢI CHĂM CHĂM ĐI TÌM ĐAM MÊ

 


“Hãy theo đuổi đam mê, thành công sẽ theo đuổi bạn”. Rancho đã hành động theo lý tưởng sống đó và đã thành công. Chính câu nói đó cũng khiến nhiều người quay quắt, trăn trở kiếm tìm đam mê. Biết đam mê của mình mà cố gắng theo đuổi đã đành nhưng cũng không thiếu những bạn trẻ cứ chăm chăm đi tìm đam mê cho bằng được mà không tập trung sống cho hiện tại.

Tại sao bạn cứ phải đi tìm đam mê? Vì cho rằng công việc hiện tại không phải là đam mê nên bạn cảm thấy nó nhàm chán, bức bối và căng thẳng. Hay công việc đó không đủ mang lại cho bạn vật chất như bạn mong muốn. Bạn nghĩ rằng cứ làm vì đam mê thì bạn sẽ mãi hứng thú khi làm việc hay mang lại cho bạn thành công tài chính à?

Không ít người đã xác định được đam mê nhưng cũng chật vật trên con đường vun đắp đam mê đó, mà tệ hơn là không đủ tài chính hay nguồn lực để duy trì đam mê. Đam mê không phải là cái gì đó thần thánh mà cho bạn năng lượng hành động không biết mệt mỏi hay không phải cứ tìm được là sẽ như kho báu ăn hoài không hết. Đam mê chỉ đơn giản là nguồn cảm hứng để tạo ra niềm vui và quyết tâm chinh phục điều bạn khao khát. Nhưng đôi khi gặp khó khăn, trở ngại thì cũng nản chí và mệt mỏi như thường. Đam mê nào cũng cần thời gian học hỏi và rèn luyện để biến nó thành một phần của bạn và cho bạn điều bạn khao khát. Chặng đường sống với đam mê đó còn rất dài và gian nan. Cùng một đam mê nhưng mỗi người lại có cách tiếp cận và phát triển theo những hướng khác nhau. Và nhất là không phải đam mê nào cũng dẫn đến con đường tiền bạc. Theo đuổi đam mê thì sẽ thành công, nhưng như thế nào là thành công thì còn tùy vào định nghĩa của mỗi người.

Không phải cứ tìm được đam mê thì bản thân sẽ được hạnh phúc. Cho nên, khi chưa xác định được đam mê của mình thì cũng đừng lo lắng hay chăm chăm tìm cách kiếm tìm. Lúc đó hãy làm bất cứ công việc nào có thể cho bạn tài chính để có thể tồn tại và điều kiện đủ để thử nhiều thứ, xem thật ra mình thích cái nào. Nhưng trước hết, hãy thử một lần tập yêu công việc hiện tại của mình và phấn đấu vì nó xem sao? Giống như chuyện tình cảm. Một cô gái luôn bên bạn thì sự diện hiện của cô ta là hiển nhiên và đôi khi nhàm chán, phiền phức. Nhưng khi bạn mở lòng, chỉ một khoảnh khắc bất chợt, bạn liền cảm thấy cô ấy thật đáng yêu và như là chân ái đời bạn. Mải mê tìm kiếm đâu xa khi chính những thứ là của bạn thì sẽ luôn đi tìm bạn. Tìm kiếm đam mê là quá trình chứ không phải đích đến.

Như bản thân tôi, bốn năm đại học chuyên ngành ngôn ngữ Anh là những năm tôi vật lộn với tiếng Anh. Tôi chán ghét nó đến nỗi chỉ cần nghe thấy tiếng Anh là tôi thấy nhức đầu. Ấy vậy mà sau quãng thời gian ở nước ngoài, và hiện tại đang trong quá trình học tiếng Đức, tôi mới phát hiện tiếng Anh hay nói rộng hơn là ngôn ngữ không có gì đáng sợ. Giờ tôi hoàn toàn hưởng thụ quá trình học ngôn ngữ, trong đó có cả tiếng Anh. Có lẽ tôi phải yêu tiếng Anh lại từ đầu. Dù có lúc mệt mỏi, bức bối, mắc kẹt ở một trình độ mà chưa cải thiện được, nhưng tôi vẫn thấy nó ý nghĩa. Điều mà dù khó khăn, thử thách hay không mang về lợi ích tài chính mà ta vẫn muốn làm thì có thể đó là đam mê.

Mà thật ra hãy nghĩ đơn giản. Khi bạn thật sự giỏi một nghề nào đó và kiếm được nhiều tiền để đáp ứng những nhu cầu và sở thích của bản thân thì bạn có miệt mài và hứng thú làm việc không? Cho nên dù có phải là đam mê hay chỉ vì mưu sinh thì hãy làm việc thật nghiêm túc và trở thành người giỏi trong lĩnh vực bạn làm. Khi bạn giỏi và được nhiều người khen ngợi, ngưỡng mộ thì bạn có tiếp tục lao vào công việc như thể đó là đam mê của bạn không? Thay vì đổ lỗi: đó không phải là đam mê và mải miết tìm kiếm đam mê trong vô vọng thì hãy thử kiếm động lực để phát triển những gì mình đang có. Nếu bạn đã dành đủ thời gian và công sức cho nó mà vẫn không thể tìm thấy nguồn cảm hứng để tiếp tục, lúc đó ít nhất bạn cũng đã có khoản tiền tiết kiệm hay những kỹ năng cần thiết để bắt đầu cho những trận chiến với những điều mới mẻ khác. Trước khi nghĩ đến việc sống chết đi tìm đam mê thì hãy nghĩ đến chuyện nếu không có khả năng tồn tại thì có đam mê hay không có đam mê thì cũng có nghĩa lý gì?


CẢM NHẬN BÀI HÁT "CỰ TUYỆT" HỒ NGỌC HÀ



“Mỗi người có những cách khác nhau để giữ lại tình yêu cho riêng mình, vì chẳng muốn tỉnh giấc thế nên dừng lại là cách để giữ trọn cho mình Cả một trời thương nhớ". Đó là tâm trạng mà tôi thấy nó rất phù hợp với bài “Cự Tuyệt” mới phát hành của Hồ Ngọc Hà.

Bài hát gợi cho tôi khung cảnh vào một buổi hoàng hôn tắt nắng cùng những cơn mưa hè, chàng trai vì không muốn những khó khăn tương lai mà khiến tình yêu của họ đến hồi đổ vỡ trong đau thương nên đã chủ động “chia tay sớm bớt đau khổ”. Bài hát là lời chàng trai nhắn nhủ cho cô gái cùng những cảm xúc của cô.

“Thật buồn khi chẳng thể thành đôi

Vì sau trước cũng vậy thôi

Hoàng hôn tắt thấy sao được lối”.

Không thấy được lối bởi bóng tối của đêm đen hay chính bởi sự tăm tối sau một cuộc tình tan vỡ. Có lẽ cả hai người đều nhận thấy cuộc tình này không thể đi đến cuối cùng. Trước sau gì thì cũng phải chia xa, nhưng dù xa trước hay xa sau thì nỗi đau nào cũng hiện hữu.

“Em cứ bước cứ ngước nhìn thôi

Ngàn câu hỏi không thể cất lời

Sợ rằng quay đầu nước mắt lại rơi”

Sự dằn vặt, đau khổ lớn nhất không phải là lời cự tuyệt mà chính là chia tay nhưng không hiểu tại sao. Không phải không thể chấp nhận được sự thật bản thân thất bại trong cuộc tình mà điều không thể buông bỏ được chính là luôn tự hỏi: mình đã làm sai điều gì hay vì sao người không thể bước tiếp cùng ta. Chân cất bước, mắt ngước nhìn, không phải vì mình vẫn đủ sức để ra đi kiêu hãnh mà chỉ vì bản thân đang ngăn chặn dòng nước mắt đã đong đầy những khóe mắt. Chỉ cần một cái nghiêng mặt, cả đại dương yêu thương ấy sẽ tuôn trào. Càng không thể ngoảnh đầu lại, không phải vì bản thân đã dứt tình mà chỉ cần nhìn vào hình bóng đó, sợ rằng thể diện cuối cùng bản thân cũng không thể giữ được.

Anh và em gặp nhau ngay hiên nhà anh. Em ôm chặt anh như thể sau bao ngày không gặp hay chính em cũng hiểu rằng đây sẽ là cái ôm cuối cùng.

“Em ôm chặt anh và không muốn cách xa

Anh đẩy em ra: “Chúng ta nên dừng lại em à

Em bên ai đi, và lo nghĩ tương lai

Giờ anh giữ em lại, chính anh là người sai”

Em không quan tâm lý do của anh là sự thật hay chỉ là lời biện minh vì hết yêu hay anh đã có người khác. Anh nói em nên đến với người khác vì anh nghĩ cho tương lai của em. Bên anh, em sẽ không hạnh phúc như em muốn. Để em đi là lựa chọn đúng đắn anh có thể làm cho em hay sao? Thật ra, sự tự ti về thân phận, gia cảnh của anh, em đều hiểu. Nhưng anh à, hạnh phúc hay khổ đau thì đó phải là sự lựa chọn của em. Anh đã đặt mình vào vị trí của em để lựa chọn thay em. Nhưng anh không phải là em nên anh không thể biết rằng chịu khổ cùng anh có phải là hạnh phúc em mong muốn hay không?

“Bây giờ thà đau, đừng để về sau

Khi cả hai yêu quá mới nhận thấy là

Tháng ngày về sau, ta chịu đựng nhau

Hiểu tình yêu chúng ta chẳng phải tất cả”

Em không biết nỗi đau sau này sẽ đau nhiều hơn hay không. Điều bây giờ em biết là em thật sự đang rất đau anh à. Sau này, em không biết tình yêu có thể giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn hay không và quan trọng là cuộc sống có bào mòn tình yêu của chúng ta hay không nhưng tương lai là điều mơ hồ chẳng ai biết trước được. Thứ em có thể cảm nhận chính là hiện tại, bây giờ, anh đã không còn dũng cảm cùng em bước tiếp và điều đó làm em đau hơn nhiều những điều mà em chịu đựng vì anh.

“Cần ai đó để em có một tình yêu đẹp như giấc mơ

Ngày ấy em sẽ hạnh phúc hơn bây giờ”

Câu này của anh thì em hoàn toàn đồng ý. Em cũng muốn có một tình yêu đẹp như giấc mơ. Nhưng sao anh không là người cùng em vẽ nên giấc mơ đó. Anh có bao giờ hỏi giấc mơ tình yêu của em là gì chưa? Đó thật sự là giấc mơ của em hay chính là giấc mơ anh tự vẽ cho người anh yêu. Nếu thế thì anh thật tệ. Tệ khi tự mình vẽ ra giấc mơ quá to lớn để chính bản thân anh cũng không thể là một phần của giấc mơ đó.

“Em là người tốt, sau này mai mốt

Ắt gặp một người thương em hơn cả anh

Một người luôn nắm chặt tay, luôn có mặt ngay

Cuộc sống em khác xa như vậy”

Em có tốt đến thế nào thì cũng chẳng có nghĩa lý gì khi người khác không công nhận điều đó. Anh hiểu em đến nhường nào mới thấy em tốt đến nỗi anh không thấy mình xứng đáng. Nhưng thay vì anh cố gắng phấn đấu để mình đủ khả năng đón nhận những điều tốt đẹp thì anh lại chọn cách cự tuyệt, khước từ những điều mà anh cho là “quá tốt để có được”. Vậy thì cả đời này anh sẽ không nhận được điều gì tốt đẹp à.

Và anh cũng nên hiểu rằng: yêu nhau không phải lúc nào cũng phải bên nhau. Chỉ cần hướng về nhau và biết đối phương đang phấn đấu vì mình thì còn hạnh phúc nào bằng. Một người đàn ông mà chỉ có tình yêu thì cũng là người đàn ông không nên yêu. Có thể hiện tại anh không có gì hết, nhưng em tin sự phấn đấu vì tình yêu sẽ khiến anh trở thành người vĩ đại, không trong địa vị xã hội thì ít nhất là trong tim của em.

Dẫu có chọn anh hay không thì cuộc đời em cũng sẽ khác, chắc chắn là vậy. Vì tương lai luôn thay đổi và phát triển. Nên một khi chọn anh thì em đã chọn luôn tương lai của anh rồi.

“Nếu dừng lại đây, em sẽ tìm cách

Để mình rời xa mãi chẳng hề muốn quay lại

Dừng nhé anh, hãy rời bước, khi mưa tạnh”

Không dễ gì để thay đổi suy nghĩ của một người chỉ vì những lời nói. Thế nên, nói với anh những lời đó, em chỉ mong rằng sau này khi anh đủ yêu thương và tôn trọng bản thân mình thì lúc người mới đến, dù họ có ngang tầm với anh không thì anh cũng đủ yêu thương mình và người đó để mở rộng vòng tay ôm lấy hạnh phúc của mình. Em sẽ ra đi và sẽ không quay lại. Nhưng cơn mưa này là lý do cuối cùng để em ôm anh và sẽ rời bước khi mưa tạnh.


CHUNG THỦY LÀ SỰ LỰA CHỌN

 


Nhìn vào mối tình yêu xa của thằng bạn trọ chung, tôi hỏi nó: “mày yêu xa như vậy, có bao giờ mày gặp người con gái khác và rung động không?”. Nó không cần suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay với tôi rằng: “Có rung động chứ! Nhưng tao biết ai là người đi lâu dài với tao nên có rung động thì tao cũng không tiến tới. Sợ nhất là những cái nắm tay, đụng chạm, rất khiến người ta xao lòng”. Tôi  có thể chỉ cho đó là “câu trả lời hoa hậu” nhưng với mối tình lâu dài của nó thì còn lý do gì để nghĩ như thế.

Hai người họ yêu nhau thời học sinh cấp ba. Lên đại học, đứa học ở quê, đứa lên Sài Gòn. Học xong đại học, bạn tôi lên đường qua Pháp du học còn bạn gái vẫn ở Việt Nam. Thế mà cuối cùng, hai người đã kết hôn và đang sống ở Pháp.

Sống chung dưới một mái nhà, người ta còn có thể ngoại tình huống chi yêu xa chục năm. Chẳng ai có thể nói hai người sẽ cùng nhau đi được bao xa nữa nhưng tôi tin rằng với sự cam kết chung thủy như thế thì hy vọng đến già, tôi vẫn còn trông thấy tình yêu của hai người.

Nói chung thủy là đức tính cũng không sai, nhưng sẽ phù hợp nếu xem chung thủy là sự lựa chọn.

Khi đã xác định mình trong một mối quan hệ thì việc rung động trước một người khác cũng là chuyện bình thường. Mình có thể xao lòng nhưng không thể xiêu lòng. Nghĩ đơn giản thì phút cảm nắng đó chỉ thể hiện trái tim mình còn có thể yêu, còn đang đập những nhịp thở rất con người. Chẳng có gì tội lỗi hay phải giấu diếm việc rung động nhất thời. Nhưng lúc này, chung thủy với người mình đã cam kết hay nuông chiều cảm xúc nhất thời để tiến tới mối quan hệ ngoài luồng là một sự lựa chọn. Trên đời thật ra chẳng có cái gọi là tình yêu sét đánh, vừa nhìn là đã có thể sống chết vì nhau đâu. Với một người độc thân đã không có chuyện đó thì người đang trong một mối quan hệ lại càng không. Đây chính là lúc bản thân thể hiện mình có phải là người chung thủy hay không, mình có thật sự có trách nhiệm và yêu thương gia đình hay không.

Nếu nói vì mối quan hệ hiện tại đang gặp trục trặc mà nảy sinh ý nghĩ đến chuyện tình khác thì bản thân thật ích kỷ và nó sẽ tạo lối mòn cho một con người lăng nhăng. Chỉ nên tìm kiếm một tình cảm mới khi bản thân đã hoàn toàn tự do và sẵn sàng cho mối quan hệ mới. Nếu thật sự mối quan hệ cũ không thể cứu vãn thì hãy trách nhiệm với bản thân và người kia mà rõ ràng buông tay. Chứ đừng mập mờ để bản thân trở thành người không chung thủy mà còn tổn thương người khác.

Chung thủy hay không, nó cũng thể hiện bản thân có là người trách nhiệm hay không. Một khi đã cam kết chung thủy thì hãy giữ lời đến khi đối phương không cần lời hứa đó nữa. Lời hứa làm gia vị cho tình yêu thêm thi vị nhưng với những lời hứa chôn chân cuộc đời của người khác thì ít ra bản thân cũng nên có trách nhiệm với chúng.

Cảm hứng đi chinh phục người khác không thể hiện mình là người quyến rũ hay có khả năng mà chỉ thể hiện mình là người không có trách nhiệm. Nếu bản lĩnh, hãy khiến cho đối phương của mình an tâm và hạnh phúc nhất chứ không phải bằng việc đếm những mối tình hay ghi những chiến công làm người khác đau khổ vì mình là kẻ lăng nhăng.

Cũng có những người không chung thủy là do tự họ hoặc nhiều người cho họ cái quyền đó. Vẻ ngoài cuốn hút, gia thế vững chắc dễ khiến người nhiều theo đuổi họ. Càng nhiều sự lựa chọn thì con người càng dễ thay đổi. Chính vì nhiều sự lựa chọn ngươi ta lại dễ “núi này trông núi kia” hay luôn tự đặt câu hỏi tại sao bản thân chỉ có một mà không có nhiều hơn. Khổ nỗi là những người khác lại dễ dàng chấp họ không chung thủy bởi suy nghĩ  “giàu, đẹp là có quyền” hay tư duy yêu những người như thế thì phải chấp nhận. Cứ thế thì chẳng phải mình cho phép họ hoặc để họ nghĩ rằng họ được quyền không chung thủy à.

Trân trọng bản thân và biết rằng mình có quyền đòi hỏi người yêu của mình chung thủy là điều khiến nhiều người phải chung thủy hơn trong tình yêu. Nếu ai cũng đòi hỏi người mình yêu phải chung thủy thì hãy trở thành một người yêu thủy chung.


ĐAM MÊ KIẾM TÌM

 

Tôi không biết mình đủ tư cách để viết về chủ đề “đam mê” này hay không? Nhưng ở vị trí hiện tại của mình, người hai mươi bảy tuổi, mới tìm ra đam mê và đang dấn thân xây dựng cuộc sống trên niềm đam mê đó, tôi cũng xin góp nhặt vài ý kiến của mình để những ai đang băn khoăn, trăn trở tìm kiếm nguồn cảm hứng sống có thể đối chiếu nhiều góc nhìn và tìm thấy hướng đi cho mình.

Đầu tiên tôi phải nói rằng, việc một học sinh phổ thông không biết mình thích gì để chọn ngành, chọn trường học tiếp là điều hoàn toàn bình thường. Tôi nhận thấy rất ít bạn học sinh ở lứa tuổi mười bảy, mười tám có thể nói hăng say về ngành học mình sắp theo đuổi hay định hình được chính xác sau này mình sẽ trở thành người như thế nào. Bản thân tôi đã hai lần thi đại học, nhưng đến lần thứ hai, tôi vẫn băn khoăn và phải hỏi bố mẹ là con nên học ngành gì. Và một phần nào đó, ngành học in trên tấm bằng đại học của tôi cũng là gợi ý từ bố tôi.

Vậy thì ở lứa tuổi dưới hai mươi, khi bạn chưa biết mình đam mê điều gì thì hãy cứ chọn ngành mà bạn nghĩ mình có thể học. Còn nếu thật sự bạn không có một ý nghĩ nào về ngành học thì tôi cũng đồng tình với Tony Buổi Sáng, rằng bạn nên chọn ngành nào có thể cho bạn cái nghề. Học kỹ sư cũng được, giáo viên cũng ô-kê, học đại học chuyên môn cũng được mà học nghề chân tay cũng chẳng sao ... Bởi sau này, khi bạn ra trường mà vẫn chưa biết mình thích làm gì trong xã hội này thì chính những nghề đó có thể nuôi sống bạn. Còn câu chuyện học quản trị kinh doanh, tài chính hay chuyên ngoại ngữ nào đó thì một là bạn đã xác định mình đam mê nó để đào sâu kiến thức hơn người khác, hai là gia đình đã có sẵn doanh nghiệp để bạn tiếp quản. Bởi đó là những kiến thức mà sinh viên những ngành khác nếu muốn thì vẫn có điều kiện tiếp cận. Và việc xây dựng doanh nghiệp đi lên từ nghề mình hiện có cộng với việc có kiến thức kinh doanh thì sẽ thuận lợi hơn chỉ có mỗi kiến thức kinh doanh mà không biết kinh doanh cái gì.

Trên đời thiếu gì cái tên xây dựng doanh nghiệp hay đạt được nhiều thành công vang dội với những nghề tưởng như bình thường. Mà tôi cũng nói thật, nếu không phải vì đam mê mà chỉ làm vì kiếm tiền thì làm gì cũng giống nhau, miễn sao kiếm tiền đủ nhu cầu mong muốn từ công việc không phạm pháp là được.

Cũng có rất nhiều người cả đời lao vào công việc nhưng đến cuối đời vẫn không thể trả lời câu hỏi “đam mê của mình là gì?”. Có thể vai trò của họ trong xã hội là thế hoặc tự bản thân họ không dám đi theo đam mê của mình. Còn bạn, nếu bạn luôn trăn trở tìm kiếm đam mê và tự thấy mình phài làm điều gì đó khác để cuộc sống ý nghĩa hơn thì có lẽ vũ trụ đã trao cho bạn một đam mê lớn hơn những điều bạn đang làm hiện tại. Dù phải khó chịu, băn khoăn khi chưa tìm ra, nhưng đến khi tìm được rồi, bạn sẽ thấy những ngày tháng khó khăn tìm kiếm đều rất đáng.

Vậy thì làm sao tìm ra đam mê của mình? Sẽ không có câu trả lời cụ thể nào dành cho bạn, bởi chỉ có mình bạn mới có thể giải đáp được điều đó. Nhưng điều đầu tiên có thể nói là “nghề chọn bạn chứ bạn không chọn nghề”. Mà nói một cách khác là chính bạn được trao tặng những khả năng để thực hiện đam mê của bạn. Và đam mê đó sẽ tự tìm đến bạn hoặc nó đã nằm sẵn trong bạn, chỉ chờ bạn khám phá ra.

Giống như việc chiếc chìa khóa xe nằm sẵn trên bàn nhưng khi chưa cần sử dụng, bạn thấy nó nhưng lại phớt lờ hay chẳng quan tâm. Đến khi bạn cần đến, bạn lục tung khắp nhà nhưng không thấy nó đâu. Rồi đến khi bạn thôi nôn nóng tìm kiếm nó nữa thì bạn mới phát hiện, nó luôn nằm sẵn ở trên bàn. Thế đó. Chỉ cần bạn ý thức rằng mình đang tìm kiếm đam mê và luôn sẵn sàng quan sát để nhận ra nó. Thì vào một ngày đẹp trời, bạn sẽ nhận ra đâu là điều bạn hằng kiếm tìm.

Và tất nhiên, để thấy và biết đó có phải là đam mê thật sự hay không thì bạn cần phải hiểu bản thân mình. Mà một cách để hiểu bản thân mình hơn, đó là “đi và trải nghiệm”. Bước ra khỏi vùng an toàn, đưa mình đến những điều mới lạ, thay đổi những thứ đã đóng khung bản thân mình thì bạn sẽ khám phá ra những góc khác của bản thân và biết được đâu là con người mình.

“Cứ tìm thì sẽ gặp, cứ gõ cửa thì sẽ mở cho”. Đi một vòng lớn rồi mới nhận ra kho báu mình tìm kiếm lại nằm trong chính mảnh đất quê hương của mình. Nhưng phải có hành trình ra đi kiếm tìm đó, mình mới hiểu được bản thân và biết được kho báu đang ở đâu? Hãy cứ vững tin mà lên đường, đam mê cũng đang trên đường tìm kiếm bạn đó.

VIẾT CHO NGÀY CHỊ LẤY CHỒNG


Ngỡ rằng chị sẽ khấn “đồng trinh trọn đời” cùng với em nhưng thật bất ngờ, ngày 3/8/2020 chị đã chính thức kết hôn. Nói là bất ngờ bởi vì với em, em vẫn chưa đủ trưởng thành để tiếp nhận chuyện chị em mình đã lớn và mỗi người sẽ xây dựng một gia đình riêng. Biết rằng dù thế nào, chị vẫn là chị của em. Nhưng vì sự ích kỷ bản thân, em chưa thể chấp nhận việc chị phải gánh vác những trách nhiệm mới, làm dâu, làm vợ và sau này làm mẹ. Nói gì thì nói, khi đó trách nhiệm làm chị cũng sẽ không còn như trước.

Nói về chị, em sẽ nói một từ trách nhiệm. Chị là đứa con thứ hai, em là đứa kế chị, chỉ thua chị một tuổi. Anh cả thì đã đi tu. Em còn nhớ: ngày mùng một tết, khi chúc tết bố mẹ, chị đã nói một câu mà cả gia đình ai cũng khóc: anh hai đã đi tu xem như xong phần của ảnh, còn chị, chị sẽ thay anh chăm lo cho đàn em.  Đối với em thì chị đã làm rất tốt lời hứa đó, ít nhất là những gì chị đã làm cho em.

Một đứa rõ ràng trong các mối quan hệ, giữa biết ơn và mang ơn vẫn có sự tách biệt như em thì em vẫn có thể nói: trong cuộc đời, em chỉ mang ơn ba người: bố mẹ, và tất nhiên là chị.

Đến bây giờ, mỗi quyết định trong đời em đều có sự hiện diện của chị. Chị là người chở em đi thi đại học khi chị mới là sinh viên năm nhất chưa sành sỏi đất Sài Thành. Em cũng chẳng mảy may hỏi chị có bận việc gì hay bận học không nhưng chị vẫn là người chở em đi thi đại học đến hai lần.

Rồi khi lần đầu tiên vấp ngã trong cuộc đời, không dám về nhà thì em lại gọi điện nương nhờ chị. Nhưng lần đó, em vẫn phải về nhà đối diện với ba mẹ. Em dường như trầm cảm giai đoạn đó. Biết chuyện, chị từ thành phố chạy xe về, đến nhà thì trời đã chập tối. Em không thể lý giải tại sao khi vừa nhìn thấy mặt chị, em lại òa khóc.

Vượt qua khoảng thời gian đó, em lại lê lết lên Sài Gòn theo chị. Hai chị em thế mà cũng đã chuyển trọ cũng 5 chỗ rồi. Lúc nào cũng là chị lo lắng tìm chỗ và lo tiền phòng hàng tháng. Không những thế, sáng nào chị cũng dậy sớm nấu cơm cho em rồi mới đi làm. Mặc dù biết em đã đi làm, có thể tự lo tiền tiêu xài nhưng chị vẫn sẵn lòng gửi tiền tiêu vặt vào tài khoản cho em.

Em chưa từng tổ chức một cái sinh nhật nào cho chị nhưng chị là người hiếm hoi trong số những người nhớ ngày sinh của em. Bất ngờ, cũng có những bất ngờ mà chị tạo cho em trong ngày sinh nhật. Chị cũng là người duy nhất nhớ sinh nhật của từng người trong nhà.

Và không chỉ em, những đứa em khác khi có vấn đề gì đều tìm đến chị. Nhớ lần chị gọi điện cho em kể chuyện, em mới biết gánh nặng của chị to lớn thế nào. Không muốn bố mẹ lo lắng, em nói với chị thôi để hai chị em mình lo liệu. Nói thế nhưng em biết rằng chị nói cho em biết chỉ đơn giản chị cần người chia sẻ tâm sự chứ thật ra đôi vai nhỏ bé của chị vẫn sẽ tự gánh vác mọi thứ.

Ngày chị đổ bệnh, em là người dìu chị vào bệnh viện. Dù nằm trên giường bệnh nhưng chị vẫn không muốn em ở lại chăm sóc. Một mình chị vẫn tự gọi cơm mang lên phòng từng bữa và vẫn muốn tự trang trải viện phí. Thật lòng em đã ước mình có thể chịu bệnh thay cho chị. Không phải vì em cao cả gì. Nhưng một phần vì thương chị, một phần em cũng biết em không thể thay chị làm phần việc của chị, gánh vác những mối lo cho chị. Còn nếu em nằm đó thay chị, sẽ chẳng có ảnh hưởng gì vì chị sẽ cáng đáng mọi chuyện.

Có lẽ vì căn bệnh đó mà chị em, một người trong mắt em là người mạnh mẽ, tự do, giờ muốn có người để dựa dẫm, để được nhõng nhẽo mà không phải cứng rắn, gồng gánh gì nữa. Em cũng hy vọng rằng chị sẽ được hạnh phúc và không phải gánh thêm những trách nhiệm nào.

Chị không hoàn hảo nhưng đối với em, chị đã làm một người con ngoan, một người chị tốt thì chắc chắn chị sẽ làm một người vợ đáng yêu, người con dâu hiếu thảo. Em chỉ muốn nói với chị rằng có những chuyện không cần vơ vào bản thân và ép buộc mình hoàn thành trách nhiệm nặng nề tự mình áp đặt. Cùng chia sẻ với mọi người thì không có gánh nặng nào là quá sức với ai hết. Những người thật sự yêu thương chị thì luôn muốn chị hạnh phúc.

Em thì không thể như chị để nói rằng: anh hai đã đi tu là xong phần ảnh, chị đã đi lấy chồng thì xong phần chị, còn em, em sẽ chăm lo bố mẹ và mấy đứa em còn lại. Thật sự em biết mình không thể làm tròn việc đó, nhưng em sẽ cố gắng trong hạn mức của mình. Phần còn lại vẫn phải để mọi người tự lo phần của họ thôi.

Chị em mình không hay chia sẻ, tâm sự với nhau và những lời này không dễ gì để nói ra nên những dòng viết này có vẻ sến súa nhưng sẽ là lần đầu tiên em nói cho chị nghe những điều này. Và cũng coi như một lần nhìn lại tình chị em mình để em xác định trách nhiệm mà vô hình trung chị trao lại cho em. Tóm lại chị cứ lo hạnh phúc của chị nhé! Ai cũng sẽ tự lo tìm hạnh phúc cho mình thôi, khỏi lo (mỉm cười nhẹ).