Khi xây hàng rào để bảo vệ căn nhà khỏi kẻ trộm, người ta
cũng cản trở những vị khách quý đến viếng thăm. Sợ bị lừa gạt, thất bại, mất
mát nên bở lỡ luôn cơ hội.
Không muốn bị đau khổ, tổn thương là cơ chế phòng vệ tự
nhiên của mỗi người, nhưng có bao giờ bạn nghĩ chính cơ chế phòng vệ đó cũng sẽ
khiến bạn không cảm nhận được hạnh phúc, yêu thương?
Tôi chính là nạn nhân của cơ chế đó.
Tôi sợ hãi những lời phán xét tiêu cực của người khác. Điều
đó khiến tôi đau nên tôi học cách phớt lờ chúng. Chính cách phớt lờ đó cũng xảy
ra với những lời khen tặng dành cho tôi. Tôi không biết đáp lại lời khen đó như
thế nào, tôi không thấy hãnh diện hay vui vẻ như bao người, thậm chí tôi còn
cho đó là một lời châm chọc, không thật lòng.
Tôi sợi hãi tiệc tùng vì trong một đám đông, bản thân tôi
nghi ngại sẽ trở thành chủ đề để người khác bàn tán. Tôi né tránh những buổi gặp
đông người, tôi muốn được an toàn, tôi không muốn gặp những người khinh chê
mình. Nhưng tôi dần mất đi niềm vui và cơ hội tiếp xúc với những người yêu
thương, những kết nối hỗ trợ mình phát triển. Tôi không biết phải phản ứng như
thế nào khi tiệc tùng, tôi co ro bảo vệ mình. Thậm chí những người thân yêu
trong gia đình tổ chức một buổi sinh nhật bất ngờ cho tôi, tôi cũng không cảm xúc,
không biết phải phản ứng “thế nào mới vui”.
Tôi sợ hãi yêu đương, tôi sợ bị lừa dối. Tôi che giấu rung động
với những người tôi không chắc họ sẽ trân trọng tình cảm của mình. Tôi dặn lòng
“không yêu, không đau khổ”. Tôi không còn biết rung động và trở nên nghi ngờ liệu
tình yêu có thật sự tồn tại.
Và rất nhiều cơ
chế “sợ hãi bảo vệ mình” khiến tôi đánh mất luôn những cảm xúc, trải nghiệm tuyệt
vời. Tôi đè nén sự nhạy cảm, bản năng cảm nhận cuộc sống để bớt đau khổ, tổn
thương. Và rồi tôi cũng mất cảm xúc với những yêu thương tốt đẹp.
Để rồi giờ đây,
tôi thấy mình nhạt nhẽo và cuộc sống vô vị. Tôi không muốn tiếp tục sống cuộc đời
như vậy. Tôi học cách đón nhận đau khổ để biết cách đón nhận hạnh phúc. Tôi học
cách chấp nhận mất mất để biết cách đón nhận những điều tốt lành. Tự tôi phải
phá vỡ bức tường phòng thủ của mình để chào đón những trải nghiệm của kiếp người.
Và rồi tôi nhận ra, đau khổ, mát mất hay những thứ mà tôi sợ hãi bấy lâu nay
cũng đều có vẻ đẹp riêng của nó. Nó cho tôi bài học và cho tôi biết trân quý, tận
hưởng hạnh phúc, yêu thương trọn vẹn hơn.
Do đó, hãy mở rộng
con tim đón nhận tất cả những điều đến với cuộc đời mình, đừng sợ hãi bất cứ điều
gì mà bỏ lỡ những giá trị tốt đẹp của cuộc sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét